Chương 1.2

Hứa Mộ Thanh ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm trước ngực Tần Nhạc, hoãn đã lâu mới nhăn lại mi mở miệng: “Này…… Này… Là con gái sao?”

Tiêu Dặc cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ, “Ngươi mẹ nó, không phải lần trước đá phải tiểu tạp chủng sao?” Nói xong, hắn đột nhiên tóm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Tần Nhạc, đột nhiên đem cổ cậu hướng lên trên, lộ ra đường gân mịn màng, dường như quay đầu nhìn về phía Hứa Mộ Thanh chứng minh, “Nhạ, có hầu kết…”

Tần Nhạc bị bóp mạnh đến không thở được, cậu muốn đẩy tay Tiêu Dặc ra, nhưng cặp vυ" của cậu lại vì giãy giụa mà nảy lên.

Cậu sợ hãi muốn che ngực lại, hai người thực mau cũng phục hồi lại tinh thần, thấy Tần Nhạc đem vυ" che lại, Hứa Mộ Thanh bắt lấy hai tay của cậu bắt chéo ở sau lưng, Hứa Mộ Thanh có dáng người cao gầy, chân dài, so với sự giãy giụa yếu ớt của Tần Nhạc dễ dàng bị khống chế, đôi chân thon dài và nhợt nhạt của cậu thật mảnh khảnh trước mặt một thiếu niên cao lớn, đam mê vận động.

“Cậu mọc ra vυ" à? Không phải là người chuyền giới chứ.” Hứa Mộ Thanh chăm chú đánh giá cặp vú bự của cậu, chần chờ mở miệng, “Mẹ nó, thật ghê tởm, trách không được lớn lên bất nam bất nữ.”

Tiêu Dặc hưng phấn buông lỏng cổ tay Trần Nhạc ra, “Ta chỉ thích xem cảm giác mới lạ đó thôi, tên tạp chủng này khiến chúng ta ghê tởm lâu như vậy, đột nhiên mọc ra một cặp vυ", ngươi không hiếu kỳ sao? Không nghĩ mà xem?”

Một đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng đặt ở trước ngực Tần Nhạc, nhiệt độ nóng nực không duy trì được bao lâu,chỉ trong nháy mắt cúc áo tước ngực bị xé rách, hai viên nhũ thịt trực tiếp từ trong quần áo bắn ra, bộ ngực phấn nộn mang theo hương sữa bò trơn mềm, quầng vυ" cùng đầṳ ѵú giống nhau, đều là màu hồng kiều nộn.

Cậu sợ hãi bắt đầu giãy giụa, lại bị Hứa Mộ Thanh chặt chẽ khống chế, cặp vú múp rụp vì động tác của cậu mà lắc lư lên xuống trước mặt bọn họ: “Các ngươi muốn làm gì…… Buông ta ra…… Buông ta ra!”

Hai người nhìn chằm chằm vào cái vυ" không ngừng đung đưa lên xuống của cậu, Tiêu Dặc ác liệt cong cong môi, một tay bắt lấy một bên ngực trong khi Tần Nhạc thét chói tai, xoa nắn vài cái, sau đó lấy hai ngón tay kẹp lấy một viên thịt nhỏ mềm mại ở giữa.

Chỉ thấy viên thịt vốn kiều nộn bị bàn tay đầy khớp xương rõ ràng kẹp niết vài cái liền đỉnh lên, “Vú thật da^ʍ, chỉ cần chạm vào núʍ ѵú một chút là đã cứng lên rồi.”

Tiêu Dặc nói xong, đồng thời sử dụng hai tay nắm lấy đầu vú Tần Nhạc, hung hăng bóp, thế nhưng hai núm vú chỉ cần xoa xoa vài cái liền cứng lên tạo thành hình nón.

“A a a…… Không ——”

Tần Nhạc đau đớn kêu ra tiếng, hai tròng mắt đỏ hoe, tra tấn cậu bảy năm còn chưa đủ sao, còn muốn nhục nhã cậu như vậy!

Nhưng sự giày vò vẫn chưa dừng lại, Tiêu Dặc thế nhưng lại bắt đầu xoa nắn núm vυ", Hứa Mộ Thanh trêu trọc nhìn cậu: “Kêu lớn tiếng như vậy a, Tiêu Dặc ngươi mẹ nó sao lại thế này, đem này tên ngốc này bức đến sảng, đến một lát nữa có phun sữa thì sao.”

Tiêu Dặc bị hắn làm cho buồn cười, “Làm sao cậu ta có thể có sữa? Tiểu tạp chủng này rốt cuộc bị sao vậy a, vì sao lại có vυ"?” Nói xong, lực đạo trên tay hắn không hề suy giảm, càng thêm tùy ý nghịch nghịch đầṳ ѵú Tần Nhạc, núm vú nhỏ vốn có màu hồng nhạt đã bị hắn biến thành màu đỏ tươi.

Hứa Mộ Thanh nhìn chằm chằm hai viên thịt đã chịu đủ lăng ngược kia, sau một lúc lâu, hắn cười lạnh một tiếng: “Thật da^ʍ.”

“Vυ" lớn như vậy, có phải đã bị rất nhiều nam nhân chơi qua hay không a, xem ra cậu đã hoàn toàn kế thừa thiên phú của mẹ cậu nha.”

Nghe thấy Tiêu Dặc nói đến mẹ của mình, Tần Nhạc chỉ một thoáng đỏ hốc mắt, oán khí đọng lại nhiều năm lập tức bùng nổ, cậu nhìn hai người mặt thú tâm ác độc súc sinh kia, khàn cả giọng: “Các ngươi đều là súc sinh! Súc sinh!! Tôi sẽ không buông tha cho các ngươi!!”

Ý cười trên mặt bọn họ dần dần thu lại, Tiêu Dặc buông Tần Nhạc ra, khóe miệng vẫn nhếch lên một đường cong ác độc, không gian chật hẹp lại trở nên yên tĩnh.

Một giọng nói gay gắt phá vỡ sự im lặng

“Ồ?”

Tiêu Dặc cười lạnh hai tiếng, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhấc chân liền đá Tần Nhạc ngã xuống mặt đất, cặp vú trắng nõn khẽ đung đưa, khiến cả hai bật cười.

“Lúc trước trêu chọc cậu ta như vậy, sao lại không biết cậu ta kỳ thực lại có một cặρ √υ" béo như vậy.”

“Ai bảo ngươi mỗi lần đều chỉ đá hắn, lão tử cũng không thấy ngươi dùng tay chạm qua hắn a.” Tiêu Dặc chế nhạo nói.

Hứa Mộ Thanh chán ghét cau mày, “Ta không muốn chạm vào con hoang, thật là ghê tởm.” Nói xong, hắn tháo băng đô trên cổ tay, buộc lại mái tóc đen dài ngang vai, “Trách không được đứa con hoang này vẫn luôn mặc thứ này, dày quá.”

Tiêu Dặc nghiêng nghiêng đầu, nâng khuỷu tay huých Hứa Mộ Thanh một cái, nâng cằm lên, chỉ thấy Tần Nhạc cuộn tròn trên mặt đất sau khi bị hắn đá ngã xuống đất “Thật là da^ʍ đãng, ngươi nhìn vú hắn kìa.”

“Hiện tại ngươi có hứng thú chạm vào con hoang sao?”