Chương 3: Lừa gạt

Thấy vậy, hắn cuống quít che giấu cảm xúc không nên có trong mắt, căng thẳng nhìn nàng.

Mí mắt nữ nhân run rẩy, ngay sau đó hoàn toàn mở ra, lộ ra một đôi mắt đen láy, khiến người ta cảm thấy con ngươi sâu thẳm.

Nàng sửng sốt một hồi lâu, mới hoàn hồn trong tiếng gọi "Mẫu thân" của Tần Thuận Ý, ngơ ngác nhìn về phía hắn.

“Mẫu thân? Nhược Nhược năm nay rõ ràng mới mười tuổi, sao đã có con nối dõi?”

Trong mắt nàng không hề có sự lạnh nhạt cao quý mà Tần Thuận Ý quen thuộc, ngược lại tràn ngập sự ngây thơ hồn nhiên, hệt như một trang giấy trắng.

Chỉ nháy mắt, Tần Thuận Ý liền đoán được gì đó, hầu kết lăn lộn một chút sau đó lớn mật nghiêng người về phía trước: “Mẫu thân nói rất đúng, nhưng hài nhi là con nuôi của người, cũng coi như là con nối dõi.”

Khoảng cách quá gần làm bờ môi của Tần Thuận Ý xém chút nữa chạm vào Tần Bàn Nhược, nhưng nàng tựa hồ không cảm thấy như vậy có vấn đề, nàng đưa tay nâng khuôn mặt tuấn tú của hắn, nhìn avfo đôi mắt phượng đang kích động của hắn: “Con nuôi? Vậy có phải con cũng muốn giống cún con muốn ngủ cùng mẹ nó không?”

Bên ngoài sắc trời đã tối, còn đang mưa rền gió dữ, thật là một thời khắc thích hợp để nghỉ ngơi.

Tần Thuận Ý bị mang về công chúa phủ nhiều năm như vậy, lần đầu được Tần Bàn Nhược thân mật đυ.ng vào như vậy, đuôi mắt bởi vì quá kích động mà đỏ, hô hấp cũng có chút nặng nề.

Hắn nhìn nữ trước mắt tầhn chí đúng là như đứa trẻ mười tuổi, cánh môi đột nhiên khẽ hôn nàng một cái, ngay sau đó động thủ cởϊ qυầи áo nàng, để lộ bờ vai ngọc bạch của nàng, giọng trầm khàn: “Vâng ạ.”

Tần Bàn Nhược nhìn quần áo bị cởi ngực còn muốn tiếp tục cởi xuống, khi bị thiếu niên ép tới góc tường nangd khó hiểu nói: “Nhưng vì sao con phải cởi xiêm y của ta?”

Tần Thuận Ý cười khẽ một tiếng, cởϊ qυầи áo nàng xuống đến hông, lộ ra cữ nhũ giấu sau yếm màu xanh ngọc của nangd, đuôi mắt nóng lên, môi dán lên vành tai nàng lừa gạt nói: “Mẫu thân, trước kia đêm nào người cũng ngủ cùng hài nhi như vậy.”

“Là như thế này sao.......?” Tần Bàn Nhược không biết, nhưng bị tới gần như vậy làm nàng có chút không quá thoải mái.

Vừa định nói gì đó, trước ngực liền chợt lạnh, yếm của nàng bị Tần Thuận Ý xốc lên, hai con thỏ ngọc tròn trịa xinh đẹp bại lộ ở trong không khí, nhũ sóng run lên, bụng dưới Tần Thuận Ý căng lại, há miệng ngậm một con trong đó.

“A....... Con đang làm gì thế? Là bú sữa sao?”