Chương 6: Hình phạt nghiêm khắc

Văn phòng của Hiệu phó Thẩm ở tầng một.

Lúc Thẩm Chỉ gõ cửa, Hiệu phó Thẩm vẫn đang nói chuyện với Triệu Hằng, người hàng năm đứng đầu ban Tự Nhiên. Trường trung học số 4 xếp số báo danh phòng thì căn cứ vào điểm số, Thẩm Chỉ luôn là thí sinh thứ hai của phòng thi đầu tiên, ngồi ngay phía sau Triệu Hằng. Cha của Triệu Hằng là phó phòng giáo dục và là bạn cùng lớp với Hiệu phó Thẩm.

Hiệu phó Thẩm rất thích Triệu Hằng, còn ước mong rằng cậu là con trai của mình.

Triệu Hằng được công nhận là hotboy đứng đầu của trường số 4. Ngoài việc bị các nam sinh trong trường mỉa mai là giả tạo, có thể nói cậu được các giáo viên và nữ sinh khen ngợi 100%, trừ Thẩm Chỉ.

Hiệu phó Thẩm cao lớn, khí chất không giận mà uy, luôn đối xử với học sinh ấm áp như gió xuân. Thẩm Chỉ bước vào thì ông tiếp tục ân cần giáo dục Triệu Hằng thêm năm phút nữa.

Khi Triệu Hằng rời khỏi phòng làm việc, cậu cười với Thẩm Chỉ, nhỏ giọng nói: "Đừng buồn, vị trí phía sau tôi sẽ luôn dành riêng cho cậu."

Thẩm Chỉ không đáp lại câu nói mà Triệu Hằng tự cho cho là hài hước này.

Từ trường đến nhà Hiệu phó Thẩm chỉ mất năm phút lái xe.

Khu nhà này được xây dựng vào năm ngoái, một tòa nhà gồm bảy tầng, nhà họ Thẩm ở tầng ba.

Trời còn chưa tối, trong chỗ nghỉ chân vẫn có người đang đánh cờ. Hiệu phó Thẩm không đi thang máy, Thẩm Chỉ từng bước đi theo ông lên lầu ba.

Trước nhà số 301 là một người phụ nữ mặc áo khoác màu tím, dáng người không cao, gò má cao, mí mắt cụp xuống, che đi nửa con mắt, khuôn mặt thoa phấn, có thể thấy bà ấy đã cố ý trang điểm trước khi đi ra ngoài, nhưng quên chưa làm sạch giày. Một nữ sinh đứng bên cạnh bà, cao khoảng 1,7m, mặc đồng phục học sinh nền trắng viền tím của trường số 4, có lẽ nữ sinh đã khóc nên mắt hơi sưng, nhìn có vẻ đáng thương.

Thẩm Chỉ nhận ra bạn nữ là Vương Tố của Lớp 4. Tuần trước, Thầy Ngô trong phòng giám sát đã phát hiện một cậu trai lớp 3 và Vương Tố lớp 4 đùa giỡn ở hành lang, dựa theo mức độ thân thiết, ông ta ngay lập tức suy đoán rằng hai người đang có mối quan hệ không bình thường. Hình thức kỷ luật nhanh chóng được quyết định, nam sinh ở lại trường để giám sát còn nữ sinh bị đình chỉ học vô thời hạn.

Người phụ nữ trung niên xách một chiếc túi vải, vừa nhìn thấy Hiệu phó Thẩm đi lên lầu, cô ta nghiêng người hỏi: "Thầy là Hiệu phó Thẩm."

"Chị là?"

Mặc dù hiệu phó Thẩm giữ kín địa chỉ của mình nhưng nhiều phụ huynh vẫn tìm đến cửa thông qua nhiều cách khác nhau.

"Tôi là phụ huynh của Vương Tố học lớp 4 của trường. Lần trước vì..." Giống như có vẻ xấu hổ, lúc nói về lý do, bà ấy hơi ngập ngừng. "Đã bị đình chỉ vô thời hạn. Con bé hứa sẽ không tái phạm. Hiệu phó Thẩm, thầy có thể để con bé quay lại học không? "

Nụ cười trên mặt của người phụ nữ như hoa nở, giống như hoa khô héo khô, đôi mắt híp lại, vỗ mạnh vào cánh tay của Vương Tố: “Còn không đưa bản kiểm điểm cho thầy Hiệu phó xem."

Vương Tố hai tay đưa bản kiểm điểm tới, cắn môi, giữa lông mày và mắt lộ ra chút miễn cưỡng.

Hiệu phó Thẩm cầm lấy một tay, quét mắt tổng thể một lượt rồi trả lại: "Nội quy trường học sẽ không có ngoại lệ cho bất kỳ ai. Chị tìm tôi, tôi cũng hết cách."

Người phụ nữ tiếp thuyết phục: "Hiệu phó Thẩm, xin hãy cho con bé một cơ hội nữa. Tôi đã dạy dỗ con bé rồi. Tiền phạt bao nhiêu chúng tôi sẽ đóng."

Sắc mặt Hiệu phó Thẩm tối sầm lại, cắt ngang lời của người phụ nữ: "Tôi không có trách nhiệm về ban đạo đức. Chị tìm nhầm người rồi."

Người phụ nữ bất ngờ quỳ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa: "Cha của con bé nghe tin cháu bị đình chỉ, cả ngày nay ông ấy tức giận đến mức không ăn nổi. Con chúng tôi thái độ rất bình thường. Nếu không phải do nam sinh kia, cháu cũng sẽ không làm điều đó. Thầy phải cho cháu một cơ hội. "

Tay của Hiệu phó Thẩm bị kéo, tạm thời ông không thể né tránh.

Vương Tố cũng khóc, liều mạng kéo mẹ: "Mẹ đừng làm như vậy! Đừng có không biết xấu hổ! Không được cũng không sao đâu, có gì mà ghê gớm chứ!"

"Không có? Cả đời con cũng giống như mẹ sao? Mau xin lỗi Hiệu phó Thẩm đi." Người phụ nữ đi tới kéo tay Vương Tố, còn Vương Tố thì cứng đờ đứng đó, không khuỵu gối như mẹ cô.

Hiệu phó Thẩm rút tay ra khỏi lòng bàn tay thô ráp của người phụ nữ, trầm giọng nói: "Đứng dậy! Tôi hiểu tâm trạng của chị, nhưng đây không phải trách nhiệm của tôi. Cô đến gặp Chủ nhiệm Chu của Ban Đạo đức, thầy ấy chịu trách nhiệm về vấn đề này. "

Thẩm Chỉ không nỡ nhìn, vươn tay muốn kéo người phụ nữ: "Dì à, dì hỏi nhầm người rồi, mau đứng dậy!"

Người phụ nữ lúc này mới nhìn thấy Thẩm Chỉ, bật cười: "Cháu là con gái của Hiệu phó Thẩm à, thoạt nhìn chắc cũng học giỏi. Cháu cũng đang học ở trường trung học số 4 hả?"

Thẩm Chỉ lập tức đáp: "Cháu không phải con gái của ông ấy."

Khi mẹ con Vương tố rời đi, dì giúp việc đã dọn dẹp nhà bếp xong, bà chào Hiệu phó Thẩm rồi rời đi.

Vợ của Hiệu phó Thẩm, bà Dương, làm việc tại Liên đoàn Văn hóa, bà thường về nhà sau bốn giờ. Hôm nay vì triển lãm tranh và thư pháp của các cựu cán bộ, phải ăn tối với các vị lãnh đạo nên về trễ. Chỉ có Hiệu phó Thẩm và Thẩm Chỉ ngồi ăn cơm.

Hiệu phó Thẩm gắp một đũa rau xanh vào bát Thẩm Thẩm Chỉ: "Ăn nhiều rau một chút."

“Cảm ơn, để con tự gắp.” Thẩm Chỉ nói, “Chuyện của Vương Tố, ba nên nhắc thảo luận với chủ nhiệm Chu.”

"Lời này không thể nói ra. Nội quy của trường thế nào thì cứ làm theo như vậy!"

"Vậy vẫn là giữ nguyên quyết định ban đầu?"

Sắc mặt của Hiệu phó Thẩm trở nên nghiêm túc: "Con có ý kiến gì về hình phạt này sao?"

"Cho dù chuyện này nghiêm trọng, không phải nam sinh vẫn đi học bình thường sao? Tại sao nữ sinh lại không thể?"

"Con nói thử tại sao lại không được như vậy?"

Ở trường số 4 có một luật bất thành văn là nghiêm trị các nữ sinh yêu sớm, do chủ nhiệm Chu của Ban Đạo đức phát minh ra. Kể từ khi ông ấy phát minh ra nôi quy vô liêm sỉ này, hiện tượng yêu sớm quả thật có giảm bớt.

Chủ nhiệm Chu dựa vào sự hiểu biết sâu rộng về đàn ông và xác định đây là nhóm sinh vật không thể kiểm soát được, ông bèn quyết định đổ hết trách nhiệm cho các nữ sinh.

Trong cuộc họp, chủ nhiệm Chu không chỉ một lần nhấn mạnh rằng một chàng trai có trách nhiệm sẽ không mạo hiểm để một cô gái bị đình chỉ và đuổi học vì yêu đương. Nếu những chàng trai vẫn đang tiếp tục mạo hiểm thì một được coi là cặn bã. Những cô gái biết đối phương là kẻ cặn bã mà không từ chối thì đều là kẻ ngốc. Trường Trung học số 4 không cần những kẻ ngốc.

Vương Tố là nữ, học hành kém hơn bạn nam kia, cha của cô không giống như nam sinh là con lãnh đạo nhỏ ở cục nào đó, vì vậy cô an phận làm người hy sinh.

“Nɠɵạı ŧìиɧ thì gian phu da^ʍ phụ cùng bị phạt, vậy tại sao yêu sớm lại có sự phân biệt nam nữ?”.

"Thẩm Chỉ!"

Khi Hiệu phó Thẩm gọi tên cô, đó là lúc Thẩm Chỉ nên im lặng.

Hiệu phó Thẩm đè nén sự tức giận, gắp một đũa thịt nai xào vào bát Thẩm Chỉ: "Ở giai đoạn này, không chỉ cần chiến đấu về trí tuệ, mà còn phải chiến đấu về sức khỏe. Kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ không giảm bớt yêu cầu vì vấn đề sức khoẻ của con đâu. "

Thịt nai xào làm cản trở sự thèm ăn của Thẩm Chỉ. Từ nhỏ, cô đã kỳ thị thịt nai và luôn luôn tránh né nhưng mỗi khi bố mẹ bày tỏ tình cảm với cô, họ đều cho cô ăn món này.

"Ba đã nói với thầy Ngô rồi, con sẽ tiếp tục học ở Lớp 3."

Thẩm Chỉ gắp thịt nai sang một bên: "Theo nội quy của trường, con phải chuyển sang lớp 4."

Hiệu phó Thẩm buông đũa, kiên nhẫn nói với Thẩm Chỉ: "Đừng đem tương lai của mình ra đánh cược."

"Con nghĩ nên tuân theo nội quy của trường thì tốt hơn."

"Nếu con ở cùng với đám học sinh kia, đừng nói đến việc cải thiện điểm số. Kỳ thi sắp tới, ngay cả vị trí mười người đứng đầu cũng sẽ khó khăn."

"Đám học sinh kia? Đó không phải là học sinh của bố sao? Ba đã không nói như vậy khi họ đóng học phí chọn trường."

"Thẩm Chỉ, con định làm gì?"

"Con đã gửi đơn xin ở kí túc xá, chắc ngày mai sẽ được chấp thuận."

"Con muốn ở ký túc xá? Con có ý kiến gì với ta và mẹ con sao?"

"Không có."

"Không có thì ở lại! Đây là nhà con, con không có lý do gì phải dọn ra ngoài!"

Tiếng cửa mở lại vang lên. Là bà chủ của gia đình, phong thái của bà Dương rất hợp tính với Hiệu phó Thẩm nên càng tăng thêm áp lực, bà mặc một chiếc áo khoác màu be, tóc búi lên, bà cầm trên tay một cuộn tranh và một chiếc túi.

Chiếc túi này xuất hiện trên tay người phụ nữ ngoài cửa ban nãy.

"Lúc em về, em đã nhìn thấy nó ở ngoài cửa."

Trong túi có thuốc lá và rượu, nhìn vào nhãn hiệu là biết có người tốn tiền.

"Người này..." Hiệu phó Thẩm thở dài, "Em xem trong đó có thông tin liên lạc gì không? Ngày mai anh đến trường sẽ cho người bảo người ta đem về."

Thẩm Chỉ đang ngồi ở bàn học, đồng phục học sinh của cô đã được ném vào máy giặt từ lâu, lúc này cô đã mặc một chiếc áo khoác mới vào.

Phòng của Thẩm Chỉ màu hồng, cực hồng. Các bức tường đều là màu hồng nhạt, ngay cả rèm cửa cũng màu hồng. Điều này do cô Dương trang trí theo tưởng tượng về sở thích của con gái, không hề phù hợp với Thẩm Chỉ. Giống như cô với cái nhà này, vĩnh viễn hoàn toàn xa lạ.

Có lẽ là cô chưa bao giờ uống sữa mẹ, đến bây giờ Thẩm Chỉ vẫn chưa thể hòa nhập với thứ trước ngực. Cô xem đó như hai mô mỡ thừa tích tụ, đầy đặn và phiền phức. Cỡ áo ngực của Thẩm Chỉ là B+. Bà Dương đã dẫn cô đến cửa hàng nội y để mua. Bà Dương nói với nhân viên bán hàng về kích cỡ dựa trên kinh nghiệm rồi bảo con gái mặc thử, mô mềm được áσ ɭóŧ nâng đỡ, khi bà dì đến còn căng đau hơn, nhưng Thẩm Chỉ chưa bao giờ nói rằng mình cần một chiếc áo lớn hơn, cô chỉ bảo là nó phù hợp.

Thẩm Chỉ lấy dầu thuốc xoa đều theo chiều kim đồng hồ lên vùng hơi xanh.

Cảm giác hơi tê tê.