Chương 25.1

"Cô làm gì vậy?"

Giọng nam phát ra từ phía sau rất dễ nghe, nhưng lại bị sự đè nén khiến câu nói có phần thâm trầm.

Hanada Saharuna xoay người, thấy soái ca tóc vàng ở Poirot đang đứng sau lưng cô, trên tay còn cầm cái túi mua hàng của siêu thị.

Hanada Saharuna nhướng mày: "Ồ, thật là trùng hợp."

Đối phương lạnh mặt đi tới: "Cô đang nói với bọn trẻ cái gì?"

"Anh hỏi cái gì sao......." Hanada Saharuna nhìn đôi môi mím chặt của đối phương, rất nhanh hiểu ra lý do anh tức giận. Cô tự hỏi một chút rồi đột nhiên cười: "Tôi đang phổ cập kiến thức về sự đa dạng của cảnh sát?"

Vẻ mặt đắc ý hoàn toàn không ăn năn hối lỗi này làm Amuro Tooru tức điên.

Vài ngày trước ở quán cafe Poirot, sau khi chứng kiến trình độ phá án cao siêu của đối phương, anh cuối cùng cũng sinh ra một tia hảo cảm đối với vị cảnh sát tân nhân này. Điều này làm anh nhớ đến người bạn Hagiwara Kenji của mình, cũng thuộc tuýp người ngoài miệng hay ba hoa chích chòe nhưng năng lực nghiệp vụ rất mạnh. Dù ngày thường rất được phụ nữ yêu thích và cũng thích ở cùng phụ nữ, nhưng khi làm việc sẽ lập tức trở thành một cảnh sát ưu tú.

Anh vốn nghĩ rằng không thể chỉ dựa vào vài việc mà phán đoán nhân cách của đối phương, còn định tiếp tục quan sát thêm. Ai ngờ hôm nay vừa ra ngoài mua đồ cho tiêm liền bắt gặp người này đang lý luận về lăng kính nhìn cảnh sát với bọn Edogawa Conan!

"Cô đang bôi đen hình tượng cảnh sát trước mặt người dân sao?!" Amuro Tooru tức giận nói.

Hanada Saharuna "hả" một tiếng, cô nhướng mày: "Tôi bôi đen hình tượng cảnh sát khi nào? Tôi bắt được tên cướp, sau đó gọi cho tuần cảnh khu này đến để bọn họ mang người về, là đám nhóc này yêu cầu tôi đưa đến Cục Cảnh sát. Tôi chỉ giải thích với bọn chúng là mình đang nghỉ phép nên không tăng ca mà thôi, sao lại biến thành bôi nhọ cảnh sát rồi? Anh đừng có mà quy chụp tôi!"

"Bởi vì Cục Cảnh sát chỉ cách chỗ này một con phố, đem người xấu đến đó cũng chỉ mất 10 phút, nhưng mà chị thanh tra này lại không muốn!" Kojima Genta phồng má cáo trạng với Amuro Tooru.

Hanada Saharuna chống nạnh cúi đầu nhìn cậu: "Chị đã nói là mình đang được nghỉ mà! Nghỉ phép thì không làm việc!"

Hai người một người ngẩng, một người cúi, nhìn nhau vô cùng bất mãn.

Lúc này Tsuburaya Mitsuhiko cùng Yoshida Ayumi cũng gia nhập cuộc giằng co, hai đứa nhỏ giọng thì thầm: "Rõ ràng là cảnh sát, tội phạm ngay trước mặt mà chỉ nghĩ đến nghỉ phép....."

"Cảnh sát thì sao? Đã nói mắt mấy đứa đừng mang lăng kính màu hồng nữa! Không phải cảnh sát nào cũng làm việc 24/24, chị đây thì không!" Hanada Saharuna lớn tiếng phản bác, hoàn toàn không cảm thấy cãi nhau với trẻ con có gì không đúng.

Này này này, đừng nói nữa! Edogawa Conan lén nhìn sắc mặt Amuro Tooru một cái, mồ hôi lạnh tức khắc chảy xuống.

Thanh tra Hanada, chị có biết người đứng cạnh mình là một thủ lĩnh công an không vậy! Nhớ tới việc anh Kazami Yuya vì không phát hiện ra mình bị gắn máy nghe trộm mà bị Furuya Rei mắng một trận còn bồi thêm câu "Cậu làm cảnh sát như này sao?"

Edogawa Conan đối với tương lai của Hanada Saharuna cảm thấy vô cùng lo lắng.

Hanada Saharuna lúc này hoàn toàn không cảm nhận được gì: "Tóm lại họ nói đang trên đường đến rồi, chờ một lát là được." Cô nói.

"Thời gian chờ cũng bằng chị trực tiếp đưa người qua rồi!" Kojima Genta lộ mắt cá chết.

"Thế thì sao! Dù sao tăng ca thì tiền lương cũng không tăng, chị đây không làm!"

Cô cũng chẳng phải cảnh sát thật, hơn nữa nơi này chỉ là thế giới 2D giả tưởng, cô cần quái gì phải chăm chỉ như vậy chứ?!

"Chẳng lẽ cô chọn làm cảnh sát là vì tiền lương? Lời thề ngày đầu tiên nhận chức cô quên rồi sao!"

Amuro Tooru căng mặt, "Rõ ràng đã bắt được tội phạm nhưng lại lười biếng, để đồng sự phải lặn lội qua đây, tăng khối lượng công việc cho họ! Cô làm cảnh sát như vậy sao?!"

Tự nhiên bị giáo huấn một hồi, Hanada Saharuna đơ cả người, nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại, lập tức nổi giận lôi đình.

Từ khi nhận chức đến nay, trừ lần diễn hải vương đó được nghỉ ngơi nửa ngày, trong khoảng thời gian này cô lúc nào cũng tăng ca. Còn bởi vì không quen với thân phận cảnh sát nên giờ tan tầm còn phải ở nhà học bù.

Luật pháp Nhật Bản nhiều muốn chết, còn những sách hướng dẫn cho cảnh sát với các tài liệu liên quan kia nữa, cái nào cũng dày như cục gạch vậy! Vì để không bị lộ thân phận giả, ngày nào Hanada Saharuna cũng đều thức đến hơn 2 giờ sáng, hôm sau lại đi làm như thường. Cho dù thế cũng chưa thể thuộc hết, cô suýt nữa khóc mất. Lớn từng này rồi chỉ có lúc thi đại học cô mới liều mạng như vậy!

Rõ ràng cô đã nỗ lực như vậy, người này dựa vào cái gì mà chỉ trích cô! Nếu có thể, cô thèm vào mà bốc trúng thẻ thân phận cảnh sát!

"Đúng rồi đấy! Tôi chính là cảnh sát như thế đó thì sao?!" Hanada Saharuna phát hỏa, nghiến răng nghiến lợi hung hăng cãi lại: "Không hài lòng thì anh khiếu nại tôi đi! Một người phục vụ như anh nhiều chuyện như vậy làm gì! Lần trước lúc ở quán cafe thì nói tôi dùng thân phận để thề thốt lung tung, giờ thì lại khoa chân múa tay với phương thức làm việc của tôi.

Anh cho rằng mình là ai?! Không phải cấp trên cũng chẳng phải đồng nghiệp, càng chẳng quen biết gì tôi! Đừng có đứng đấy dạy dỗ người khác! Thích nói đạo lý như vậy thì đi làm giáo viên đi! Không được thì đổi nghề làm cảnh sát ấy! Đừng có ở chỗ này trút cái tinh thần trọng nghĩa không có chốn nương tựa của anh lên người tôi--!!"

Hanada Saharuna thật sự quá tức giận, cô hoàn toàn không thèm nể mặt, lời nói ra vô cùng chói tai.

Toàn bộ im lặng.