Chương 25.2

Sắc mặt Amuro Tooru cực kỳ khó coi, đội thám tử nhí cũng không dám ho he một tiếng, Edogawa Conan khổ sở bụm mặt.

Anh Amuro chắc hẳn là trước đó khi chứng kiến năng lực phá án của thanh tra Hanada, cảm thấy đối phương có thể trở thành người tài, cho nên khi nghe được cô hoàn toàn không coi trọng công việc nên mới tức giận như vậy.

Chỉ là rõ ràng năng lực nghiệp vụ của thanh tra Hanada vô cùng mạnh, nhưng tác phong lại rất không đứng đắn, lần nào nói bậy nói bạ cũng vừa vặn chạm mặt anh Amuro...... Hai người này rốt cuộc bị sao vậy? Đều là cảnh sát và công an giữ gìn trật tự cho Nhật Bản, thế mà lại như nước với dầu, trời sinh đã không hợp nhau, gặp được lửa còn trực tiếp nổ tung chảo!

Biểu tình của Amuro Tooru hoàn toàn lạnh xuống, đôi mắt tím xám trở nên sắc bén, lặng lẽ toát ra vẻ uy áp.

Hanada Saharuna cười lạnh một tiếng, trong mắt bùng lên ngọn lửa, không hề có một tia chùn bước.

Ngay khi Edogawa Coan đau đầu không biết phải sao để giải hòa cho hai người thì một tiếng chuông xe đạp vang lên.

Chỉ thấy một thanh niên cảnh tuần đi xe đạp dừng ở giữa Amuro Tooru và Hanada Saharuna, anh ta lắc lắc điện thoại hỏi: "Người nào là thanh tra Hanada? Vừa rồi chúng tôi nhận được báo án, nói ở đây có tội phạm cướp bóc gọi chúng tôi đến tiếp nhận."

Sự xuất hiện của anh ta đánh gãy không khí giữa Amuro Tooru và Hanada Saharuna, đội thám tử nhí lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi. Anh Amuro với thanh tra Hanada thật đáng sợ!

Hanada Saharuna im lặng vài giây, thu hồi tầm mắt rồi quay đầu lại cười với người tuần cảnh: "Là tôi! Tôi là Hanada Saharuna thuộc Đội 1 Phòng Điều tra tội phạm, vừa rồi đang dạo phố thì bắt được tên cướp! Bởi vì hôm nay đang nghỉ phép cho nên mới không tự mình mang đến đồn Cảnh sát, có thể làm phiền anh đem hắn về lập biên bản được không?"

"Được, cô vất vả rồi!" Thanh niên tuần cảnh lễ phép đáp, "Cho hỏi tên cướp ở đâu ạ?"

"A? Ở đây nè?" Hanada Saharuna cười dùng sức dậm chân, một tiếng kêu thảm thiết từ phía dưới truyền đến.

Nghe thấy tiếng kêu, thanh niên tuần cảnh cúi đầu, liền thấy tên cướp đang bị Hanada Saharuna đạp dưới chân. Gã nằm úp mặt xuống đất, sau lưng bị đôi chân đeo giày đế bằng dẫm lên, cộng thêm chiếc áo khoác màu xanh lá cây kia, quả thật trông y như một con rùa đen bị bắt nạt.

Thanh niên tuần cảnh nghẹn lại trông chốc lát, anh ta cong lưng còng tay tên cướp lại, dùng sức kéo gã đứng dậy, lúc này mới quay sang Hanada Saharuna cúi đầu: "Chúng tôi sẽ xử lý những việc tiếp theo, một lần nữa cảm ơn cô đã giúp đỡ!"

Hanada Saharuna cũng cúi đầu chào lại, cô nở nụ cười xán lạn, hàm răng trắng như tuyết lấp lánh: "Vì dân phục vụ!"

"Vì dân phục vụ!"

"À đúng rồi, cái túi xách này là do tên cướp cướp được, phiền anh mang về nhé." Hanada Saharuna giao lại chiếc túi xách màu bạc lấy được ở chỗ gã cướp: "Nếu sau này chủ của nó có đến báo án thì có thể trả lại cho người đó......"

"A! Túi của tôi!" Một giọng nữ bén nhọn đánh gãy lời Hanada Saharuna, sau đó vật trên tay cô bị một cánh tay mập mạp giật lấy.

Hanada Saharuna ngẩn người, vội vã quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm đang ôm chặt lấy túi xách, thịt mỡ trên người bị chiếc váy màu tím tạo thành từng khúc một, vô cùng bắt mắt.

"Này cô......"

"Đây là túi của tôi! Hắn cướp được từ chỗ tôi!" Người phụ nữ trung niên gào lên, bà ta lấy thẻ căn cước ra quơ quơ trước mặt đám người: "Mấy người xem! Đây là tôi!"

Ảnh trên thẻ căn cước đúng là bà ta, thanh niên tuần cảnh liền khuyên bà ta cùng họ về Cục lập biên bản thì bị quả quyết từ chối.

"Tôi đang rất vội! Không có thời gian làm mấy chuyện này!" Nói rồi liền ôm túi xách vội vàng rời đi.

Thanh niên tuần cảnh không nói được gì, chỉ có thể đem tên cướp về trước. Chờ anh ta rời đi, bầu không khí giữa nhóm người lại nhanh chóng lạnh xuống.

Hanada Saharuna chậc một tiếng, cô chỉnh lại dây túi của mình rồi nhìn bốn phía xung quanh: "Nếu xong việc rồi thì tôi đi trước......"

"A! Chói quá!" Một chiếc xe chạy ngang quá, ánh sáng chiếu vào Yoshida Ayumi, cô bé vội vàng đưa tay lên che mắt.

Edogawa Conan nhìn nương theo nguồn sáng, thì ra là do gương trên xe phản xạ ánh sáng đến góc tường, đồ vật trong góc tường lại phản chiếu ánh sáng đến mặt của Yoshida Ayumi.

Cậu đi đến vật thể phát ra ánh sáng, chỉ thấy một tấm danh thϊếp của khách sạn nằm đó, bên dưới tấm thẻ lộ ra một mảnh kim loại nhỏ nạm kim cương. Edogawa Conan dùng khăn tay nhặt lên, phát hiện thì ra một một chiếc pin cài áo hình hồ điệp vô cùng tinh xảo.

Yoshida Ayumi chạy ra nhìn, mở to hai mắt: "Oa, đẹp quá đi!"

Chiếc pin cài áo hồ điệp chỉ có chiều dài bằng một ngón tay cái, được khảm bằng nhiều loại đá quý khác nhau, nhìn toàn thể giống như một con bướm muốn giương cánh bay lên, cực kỳ lộng lẫy.

Kojima Genta nhịn không được cảm thán: "Mặt trên đều là đá quý phải không? Chắc là đắt lắm nhỉ?"

Edogawa Conan lộ ra biểu tình ngưng trọng: "Hình như tớ đã thấy ở đâu đó rồi.......A!"

Cậu đột nhiên ngẩng đầu lấy di động ra nhìn, rất nhanh đã thấy thông tin mình muốn. Chỉ thấy trên màn hình hiện lên một đống trang sức hình hồ điệp, trong đó có một chiếc pin cài được chú thích là "Hồ điệp phu nhân", giống y như đúc với thứ Edogawa Conan cầm trên tay.