Chương 37

“Cảm giác vô cùng chân thật, cảnh tượng bên trong không có dấu vết của khoa học kỹ thuật can thiệp.”

"Chị gái nguyện ý để cho ta xem bằng góc nhìn đầu tiên, ta vui vẻ còn không kịp, tại sao phải trách chị gái?"

“Nhất định là lần trước ta nói cũng muốn vào sào huyệt Phược kén trùng nên chị gái mới nhớ kỹ. Lần này cho chúng ta cơ hội trải nghiệm, cảm ơn chị gái Viên Mộng.”

“Lần đầu tiên được quan sát thực vật biến dị ở khoảng cách gần như vậy, cơ hội này rất khó có được!”

Cố ý châm ngòi không có chút tác dụng, đám người bị dọa đến gào khóc này lại đang cảm kích Trang Sinh Hiểu Mộng, mọi lời nói đều đang bảo vệ cô.

Đám antifan không hiểu, vô cùng không hiểu. Rốt cuộc Trang Sinh Hiểu Mộng có năng lực tẩy não mạnh như thế nào, mới có thể vừa chà đạp bọn họ vừa làm cho bọn họ mang ơn như thế?

Trang Sinh Hiểu Mộng vươn ngón tay ra chạm nhẹ vào quả cầu nhỏ: "Ta thấy rất rõ rồi, vất vả cho ngươi.”

Khuôn mặt tinh xảo gần như không tỳ vết tới gần, khóe miệng cong lên thành một nụ cười đáng yêu, tiếng cười trong trẻo một đòn xuyên tâm.

“A a a không vất vả, không vất vả!”

“Vừa rồi ta không thấy rõ, chị Hiểu Mộng đợi ta xuống xem một lần nữa.”

Hốc cây đủ để chứa một người tiến vào, Trang Sinh Hiểu Mộng tung người rơi xuống.



Lần này quả cầu nhỏ không chút do dự theo phía sau, lại bị Trang Sinh Hiểu Mộng bắt lấy: "Lần này ngươi ở bên ngoài chờ ta.”

"Để ta xuống cùng, ta cũng muốn xem nữa!" Khán giả không đồng ý.

“A a a chị gái thật dịu dàng mà, ta được cưng đến mức phát điên rồi.”

Khán giả từng giây từng phút chờ đợi bên ngoài qua camera. Bỗng nhiên, gốc cây cổ thụ sắp chết kia rung lên, toả ra khí thế cường hãn.

Dây mây đen bám vào thân cây bị hất xuống một cách tàn bạo, cổ thụ cao lớn tựa như một thanh trường kiếm rỉ sét, lộ ra nhuệ ý nghiêm nghị.

Trong nháy mắt thấy chủ nhân xuất hiện, camera lập tức bắt được hình ảnh của cô.

Nửa người Trang Sinh Hiểu Mộng tựa vào thân cây, trong tay tản ra ánh sáng màu đen quỷ dị. Yêu đan màu đen kia rất không cam lòng, oán hận vặn vẹo rung lắc vài cái.

Trang Sinh Hiểu Mộng chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy, nó lập tức uể oải, biến thành hòn đá màu đen tùy ý cô xoa nắn.

Làn gió mát từ từ thổi qua, tư thái cây cổ thụ chọc trời thuận theo hướng Trang Sinh Hiểu Mộng mà rủ ngọn cây xuống.

Trang Sinh Hiểu Mộng sờ sờ lá cây: "Bạn nhỏ, ngươi mới bao nhiêu tuổi mà đã muốn rời đất chứ, an ổn tu luyện đi, đừng phá hủy căn cơ của mình.”