Chương 4 - Dịu dàng

Trước An Nguyệt điện có một bụi hoa da^ʍ bụt, từng bông từng bông đỏ rực núp dưới tán lá xanh đậm, vẻ đẹp rực rỡ bị bóng đêm dần bao phủ.

Lạc Tương Ly chống cằm ngồi bên cửa sổ, mặt trăng tròn vành vạnh nấp mình sau đám mây nhưng vẫn rải xuống, bao phủ lên An Nguyệt điện một thứ ánh sáng nhàn nhạt màu bạc. Dung nhan khuynh diễm làm đảo điên thiên hạ của nàng bị ánh nến vàng nhạt hắt lên một nỗi muộn phiền.

Có bóng người hiện ra trước cửa sổ khiến nàng thảng thốt, nhưng rồi nhận ra miếng ngọc bội thượng hạng màu trắng mịn màng có khắc chữ "Lý" đeo ở hông người đó, nàng lại thở dài.

- Ngươi đi về đi, để người khác nhìn thấy không hay đâu.

Hắn không đáp, cứ đứng lì ở đó, nàng còn chẳng buồn nâng mắt nhìn hắn, cứ dõi trông ra ngoài sân, trông khóm da^ʍ bụt u ám dưới ánh trăng bàng bạc.

- Về đi, ta thực sự không muốn thấy ngươi.

Lý Thiếu Lan im lặng, hắn ngồi xổm xuống trước cửa sổ nàng, dõi ra ngoài sân trông khóm hoa da^ʍ bụt. Khuất thành cửa sổ nên nàng chỉ thấy búi tóc của hắn được cài tỉ mỉ bằng chiếc trâm bạc đơn giản, thoang thoảng hương thơm dìu dịu. Nàng còn tưởng là thứ hương hợp hoan tán kia, nào ngờ chưa kịp tức giận đã nhận ra không phải, ngửi kỹ mới biết đây là mùi hoa da^ʍ bụt.

Hắn quay đầu nhìn nàng, hai tay gác lên thành cửa sổ mỉm cười, đưa bông hoa da^ʍ bụt đỏ rực đến trước mặt nàng. Đoá da^ʍ bụt dưới ánh nến sáng rực càng trở nên diễm lệ, không hề u ám như khóm hoa trước sân.

Nàng nhếch môi liếc bông hoa trước mặt, lại lạnh lùng nhìn hắn. Lý Thiếu Lan không ngờ nàng sẽ nhìn mình như thế, đôi môi mỏng mím chặt. Hắn đứng dậy, cúi đầu cài hoa lên mái tóc đen mượt của nàng, ngón tay chạm vào mái tóc mềm mại, hắn ngửi thấy mùi hương tinh khiết khiến trái tim mình cũng cảm thấy ấm áp. Thầm nghĩ cứ như vậy thì thật tốt, ở bên nàng, hít hà lấy hương thơm thanh nhã từ cơ thể nàng.

Nhưng nàng ngẩng đầu, đôi mắt hạnh xinh đẹp không giấu nổi vẻ chán ghét nhìn hắn chòng chọc, đưa tay lên đầu thô bạo nắm đoá hoa vứt xuống đất, nở nụ cười tươi rói.

- Ngươi bớt vờ vịt đi được chưa? Chẳng lẽ dạo này thiếu thốn đến mức phải mạo hiểm chạy đến tận An Nguyệt điện à?

Lý Thiếu Lan không ngờ nàng nói ra những lời hằn học như thế, trái tim như bị ai bóp nghẹn lại, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Nàng vươn tay đẩy hắn ra, đóng sập cửa sổ lại. Cách một cánh cửa nàng không nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhưng vẻ mặt lạnh lùng của nàng đã lấn át cả tâm trí hắn.

Lạc Tương Ly chỉ hận cửa sổ không có khoá, nàng thề nhất định ngày mai phải sai người làm cả khoá để khoá cửa sổ thật chắc chắn. Tên khốn này rất thích dùng dược, thứ dược hắn dùng không phải xuân dược như trước, mà là loại dược khiến cơ thể mềm nhũn vô lực, nhưng thần trí lại cực kỳ thanh tỉnh. Hắn bế nàng đặt lên giường, nàng trừng mắt nhìn hắn.

- Ta cũng hít dược, ngươi cũng hít, vì sao ngươi không có vấn đề gì?

- Vì ta đã uống thuốc giải rồi.

Lý Thiếu Lan nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, cơ thể nhỏ bé cuộn tròn trong l*иg ngực hắn mang lại cảm giác bình yên khó tả. Đôi môi ấm nóng hôn lên mi mắt đang run run như cánh bướm xinh đẹp. Hắn nâng chiếc cằm tinh tế, hôn lên bờ môi ngọt ngào độc địa khiến hắn trầm mê đó, nụ hôn vừa dịu dàng vừa quyến luyến. Bàn tay dạo quanh tấm lưng mảnh mai của nàng, vuốt ve vòng eo vừa thon vừa mềm, trườn lên cởi y phục đến khi chỉ còn chiếc yếm đào đỏ thắm làm nổi bật làn da trắng ngần.

Yếm đào bằng lụa mỏng phủ lên đôi gò bồng đảo kiều diễm, cách lớp vải hắn âu yếm vỗ về, rồi lại cúi đầu hôn lên từng tấc da thịt ngọc ngà. Thân thể đẹp như búp bê sứ của nàng hiện lên đầy dấu hôn ái muội, thần trí Lạc Tương Ly cực kỳ thanh tỉnh, nàng có thể cảm nhận rõ ràng từng cái hôn dịu dàng của hắn.

Lý Thiếu Lan đẩy yếm lụa lên, đập vào mắt hắn là hai khoả thịt mềm mại to lớn. Tay hắn rất to, ngón tay vừa thon vừa dài nhưng lại không cách nào bao trọn được khối thịt lớn kia. Hắn hôn lên môi nàng một cái rồi lại trượt xuống cần cổ thanh cao ngọc ngà, vừa cắи ʍút̼ da thịt nàng vừa xoa nắn đôi gò bồng đảo mê người.

- Thật giống cái bánh bao lớn, trắng trắng mềm mềm lại ngọt ngào khiến người ta muốn cắn một cái!

Hắn chăm chú nhìn ngực nàng, rồi yêu thích nhéo nhéo nụ hoa màu hồng phấn xinh đẹp, luyên thuyên vừa cúi đầu mυ"ŧ mυ"ŧ mấy cái, hết bên này lại tới bên kia.

- Ngươi nói linh tinh... Ta sẽ cắt cái lưỡi chó của ngươi cho mèo ăn.

Nhìn đôi môi đỏ mọng ra sức mím lại để nén tiếng rêи ɾỉ, ngay cả doạ người mà cũng phát ra âm thanh mê hoặc như vậy... Lý Thiếu Lan cười rạng rỡ, lại hôn lên môi nàng một cái.

- Chi bằng dùng đôi môi nhỏ của nàng cắn đứt lưỡi ta đi, ta thích nhất cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu nàng, nàng có dùng nó để xé xác ta, ta cũng nguyện ý!

Lạc Tương Ly trừng mắt nhìn hắn nâng chân mình lên, nắm lấy mân mê từ bàn chân đến cổ chân.

Chân nàng giống như miếng ngọc thượng hạng trắng trong mịn màng, ngón chân nho nhỏ hồng hào, gót chân tinh xảo... Hắn hôn lên mắt cá chân nàng, nhón tay miết nhẹ lòng bàn chân khiến nàng nhột nhột, Lạc Tương Ly nhếch môi cười.

- Lần đầu tiên trong đời ta ước mình bị hôi chân, càng nặng càng tốt.

Hắn cười ha ha, dùng môi mình khoá lấy cái miệng linh hoạt của nàng, triền miên không dứt, hôn đến mức nàng thở hổn hển không ngừng.

- Nếu vậy thì ta sẽ hôn lại nàng, tính ta cũng không phải chỉ mình ta chịu thiệt.

- Ngươi đúng là điên nặng.

- Ừ, điên rồi nên mới yêu nàng thế này.

Lạc Tương Ly không đáp, nhưng ánh mắt nàng tràn đầy sự châm chọc. Ngón hắn đột nhiên chạm vào hoa kính trơn mềm rồi vuốt ve.

- Nàng ướt rồi... Tiểu Ly của ta...

Nàng mím môi nhắm nghiền mắt, mặc kệ ngón tay hắn chu du khắp chốn, khıêυ khí©h tấn công nơi tư mật. Đột nhiên ngón tay biến mất, nàng vừa thở phào liền giật mình, một vật thô to, cứng rắn khẽ chạm vào hoa huyệt đang ướt dầm dề.

Lạc Tương Ly thấy ánh mắt hắn cũng mê man, nhẹ nhàng cọ cọ đại nhục bổng lên hoa huyệt mềm mại trơn láng. Tầm mắt vừa lướt xuống liền vô cùng kinh ngạc.

Lần trước nàng cũng mơ mơ hồ hồ nhìn thấy vật kia của hắn, tuy không rõ lắm nhưng khiến nàng đau như vậy nhất định rất đáng sợ. Không ngờ được thứ đồ của hắn lại doạ người như vậy.

Đại nhục bổng cứng như sắt, to như cánh tay trẻ em lại nổi đầy gân xanh tím vô cùng dữ tợn, xấu xí. Khác hoàn toàn dáng vẻ anh tuấn tiêu sái của hắn, cự vật thô to hung dữ đang chỉa vào u cốc nhỏ bé. Qυყ đầυ dán lên miệng huyệt, cảm nhận sự run rẩy của nó mà chà sát, ngay đến viên trân châu cũng bị cọ đến tê dại.

Lần trước hắn dùng hợp hoan tán nên lúc ân ái nàng chỉ mơ hồ cảm nhận được, nhưng thứ dược quái đản lần này của hắn chỉ khiến nàng vô lực phản kháng, thần trí lại thanh tỉnh gấp bội. Lạc Tương Ly tỉnh táo cảm nhận kɦoáı ƈảʍ vô tận đang ập đến, là loại tỉnh táo khiến người ta trầm luân.

- Tiểu Ly nàng biết không? Năm ngày này không một phút giây nào là ta không nhớ đến nàng, ta muốn gặp nàng, dù chỉ ôm một cái cũng được. Nhưng ta biết nàng bị thương, ta sợ mình sẽ không kìm nén được mà làm nàng, đành phải chờ cho nơi này của nàng lành lặn lại. Đêm hôm đó bôi thuốc cho nàng, ta chỉ hận mình khi đó sao lại tàn phá bừa bãi như vậy, khiến nơi đó của nàng sưng đỏ đến đáng thương...

Thân gậy to dài sáp lên hoa huyệt, Lạc Tương Ly thấy ánh mắt hắn càng nhuốm du͙ƈ vọиɠ, hông hắn hơi trầm xuống, nhẹ nhàng xâm nhập vào u cốc bí ẩn.

Lớn quá! Hắn chẳng qua mới chỉ đi vào chút xíu, tiểu huyệt đã phải căng ra, chật chội đón nhận dị vật xâm nhập. Nhưng không đau như lần đầu mà đem lại cảm giác tê dại đê mê khiến cơ thể nàng co quắp lại, run lẩy bẩy. Hắn ôn nhu tiến vào một cách chậm rãi, côn ŧɦịŧ nóng như lửa miết lên vách thịt mềm mại, trán hắn rịn mồ hôi, hắn còn trầm mê hơn cả nàng.

- Nàng có đau không...

Lạc Thanh Ly không đáp, nhưng cảm nhận được sự ôn nhu vô tận của hắn.

Lý Thiếu Lan gồng mình lên kiềm chế, hoa huyệt nhỏ hẹp của nàng bao bọc lấy hắn, như cái miệng nhỏ run rẩy đón nhận, cầu xin hắn đừng tiến vào nhưng lại siết chặt...

Hoa huyệt căng trướng, lông mày lá liễu của Lạc Tương Ly khẽ nhíu lại vì đau đớn, hắn vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của nàng liền biết nàng đau, côn ŧɦịŧ đang gào thét muốn xỏ xuyên lập tức dừng lại. Ngón tay vuốt ve miệng huyệt đang căng ra vì đón nhận côn ŧɦịŧ lớn, trơn mớn trêu đùa viên trân trâu nhỏ đến khi tiểu huyệt nàng thích ứng được. Lông mày đẹp của nàng giãn ra, tiểu hoa huyệt không biết sợ mà vô thức siết lấy côn ŧɦịŧ hai cái.

Lý Thiếu Lan đẩy côn ŧɦịŧ một cách khó khăn, cự vật thô to lấp đầy nơi mềm mại mê người. Nàng cảm thấy đã tiến vào sâu lắm rồi, không biết rằng vẫn còn thừa một phần bên ngoài. Hắn đưa đẩy hông chậm rãi rút ta chọc vào.

Hai tay vừa nắm lấy bộ ngực mềm mại xoa bóp lại trườn xuống eo thon, giữ ở cặp mông ngọc to tròn vểnh cao làm điểm tựa, tận lực nhấp vào. Dâʍ ɖịƈɦ rỉ ra từ chỗ hai người kết hợp chảy xuống thành một bãi dưới đệm gấm vô cùng da^ʍ mỹ.

Hắn bắt lấy đôi chân thon dài quấn quanh hông mình, bảo bối dưới thân như kíƈɦ ŧɦíƈɦ con dã thú trong hắn, khít khao siết lấy côn ŧɦịŧ khiến hắn sướиɠ đến phát điên, tốc độ càng điên cuồng hơn.

Nhanh quá, mỗi lần đều chạm đến hoa tâm khiến Lạc Tương Ly đê mê run rẩy, kɦoáı ƈảʍ tới tấp ập đến, một tầng nước mắt bao phủ khiến mọi thứ đều nhạt nhoà. Nàng cảm thấy bộ ngực mềm mại căng tròn rung lên từng đợt nhũ sóng theo nhịp ra vào của hắn. Âm thanh "bạch" "bạch" vô cùng da^ʍ mỹ vang lên cùng tiếng nước nhóp nhép, vừa nhanh vừa mạnh khiến dâʍ ŧɦủy̠ đảo thành bọt nước văng tung toé.