Chương 6 - Hoa da^ʍ bụt

Đêm.

Lại là một đêm trăng sáng, mảnh trăng lưỡi liềm treo trên ngọn tre, vài rặng mây màu xám tro trôi nhẹ quanh mặt trăng, phía xa xa lác đác vài ngôi sao nho nhỏ.

Lý Thiếu Lan vừa lẻn vào An Nguyệt điện nhưng không gặp nàng, nàng vẫn đang ở chỗ Hoa Phi. Hắn sai người đi thăm dò thì biết được Hoa Phi bị thương nặng vẫn chưa tỉnh, nàng ở đó chăm sóc mẫu phi đã ba ngày, và ba ngày hắn chưa gặp nàng.

Hoa Phi đột nhiên bị ngã, hắn cũng đã sai người điều tra nhưng không lần ra manh mối gì, cũng không nghĩ ra ai thù hằn bà ấy đến mức phải làm chuyện này, hoặc kẻ kia có âm mưu thủ đoạn gì sau việc này, hắn nghĩ nát óc cũng không ra.

Là hoàng hậu ư? Gia tộc của hoàng hậu và Hoa phi đối địch, hai người bọn họ tuy không ưa nhau nhưng chẳng có mối thù gì sâu sắc cả, đều sống theo kiểu nước sông không phạm nước giếng, bo bo giữ mình. Nếu là ân oán xuất phát từ chốn quan trường thì người hoàng hậu nên hãm hại là Ngô quý phi, con gái của quốc công mới phải, phía Hoa phi chỉ là cái đuôi đi theo quốc công, đâu có trực tiếp đối đầu gay gắt như tả tướng cha hoàng hậu.

Mà nếu như hoàng thượng là vị vua anh minh thống trị được thiên hạ, sủng ái phi tần thì họ còn có chỗ đứng, có thể coi là chỗ dựa của đằng ngoại. Nhưng hoàng thượng vô năng nên không có thực quyền, hậu cung chẳng khác nào để làm cảnh, phi tần muốn sinh tồn chỉ có thể dựa vào gia tộc, hãm hại một quân cờ vô dụng thì ích gì?

Lý Thiếu Lan nắm rõ thế cục trong triều, tai mắt của phụ thân ở khắp nơi nhưng dù sao hắn cũng không phải thánh, nếu có thể lọt qua được suy đoán của hắn âu cũng chỉ là loại vô danh tiểu tốt. Khả năng cao Hoa phi bị thương chỉ đơn giản là trượt chân ngã. Hắn cũng không muốn nghĩ nữa, ngồi trước thềm nhà nhìn ra khoảnh sân rộng, tay cầm một bầu rượu.

Hắn thích yên tĩnh, nên không có nhiều người hầu hạ, chỉ có Tường Vân và Hải Sơn là hai thuộc hạ thân cận vẫn luôn theo sát hắn như hình với bóng. Ông nội và cha huấn luyện được vô số ám vệ võ công cao cường nhưng hắn đều từ chối, chỉ chọn lấy Tường Vân và Hải Sơn là hai cao thủ hàng đầu, bản thân hắn từ nhỏ đã phải khổ luyện, thực lực so với hai thuộc hạ cộng lại còn cao hơn nhiều.

Tường Vân và Hải Sơn cứ như một cái bóng lặng lẽ theo sau hắn, bảo gì cũng răm rắp nghe lệnh, thực ra họ không hề phiền hà chút nào nhưng không hiểu sao lúc này hắn chỉ muốn ở một mình, đành sai họ đi làm mấy việc lặt vặt.

Màn đêm tĩnh lặng bị tiếng kêu "meo" "meo" của một con mèo phá vỡ. Lý Thiếu Lan nhìn kỹ mới thấy dưới gốc da^ʍ bụt trồng cách hắn không xa có một con mèo nhỏ màu xám tro, là mèo hoang từ đâu chạy lại, gầy dơ xương, ngay cả đám lông cũng trọc vài mảng.

Con mèo nhỏ thật đáng thương, hắn gọi meo meo nó chẳng hề sợ người mà tiến lại gần. Rúc đầu vào chân hắn cọ cọ. Lý Thiếu Lan bỗng nhiên nổi lên một ý nghĩ, hắn muốn nuôi con mèo này.

Nhìn bộ lông màu xám tro làm hắn nghĩ tới đám mây cũng màu xám đang lơ lửng quanh mặt trăng hình lưỡi liềm, muốn đặt tên cho mèo nhỏ là Vân Nguyệt.

Nhưng ánh mắt hắn dừng ở khóm da^ʍ bụt, hai ngày trước hắn sai người đào về trồng, những bông hoa đỏ rực diễm lệ. Đáng ra hoa da^ʍ bụt chỉ nở vào mùa hè, nhưng hắn lấy khóm hoa này từ chỗ Hoa Nguyệt tiểu thư, cô ấy nổi tiếng là người yêu hoa, trồng được rất nhiều kỳ hoa dị thảo. Không biết dùng phương pháp gì mà đến mùa thu hoa vẫn nở rộ. Lạc Tương Ly chơi thân với Thân Hoa Nguyệt, hắn đoán khóm da^ʍ bụt trong cung này cũng là lấy từ chỗ Thân Hoa Nguyệt.

Phụ thân Thân Hoa Nguyệt là Thân Văn Hà, làm đến chức hộ bộ thượng thư hàm chánh tam phẩm, phẩm cấp lớn hơn ông ngoại Lạc Tương Ly là lại bộ thị lang một bậc thực ra đều nhờ cha hắn nâng đỡ cả. Thân Văn Hà cũng đứng về phía cha hắn, trong triều hiện giờ phân ra ba phe gồm Tả tướng và quốc công đối địch. Còn phe thái phó gồm nhiều nhân vật tai to mặt lớn hơn nhưng chỉ đứng ngoài ít khi can thiệp vào tranh chấp triều chính mà chủ yếu giúp đỡ dân chúng, xung phong xây dựng sửa sang đê điều, quyên góp tiền từ chỗ thương nhân phú hộ để giúp đỡ nạn dân dịch bệnh, đói kém. Hắn giao thiệp rộng rãi, quen biết nhiều thương nhân lớn, dựa vào thế lực của cha và ông nội mở thêm cho họ vài con đường làm ăn thì đổi lại họ có thể quyên góp một số tiền lớn. Chứ làm sao hi vọng nổi hoàng đế mở quốc khố để lo cho dân chúng?

Vậy nên phe cách của cha hắn vừa có chỗ đứng vững chắc trong triều, vừa được lòng dân chúng. Chỉ cần đợi thời cơ chín muồi là có thể dấy binh tạo phản, bao vây hoàng cung ép hoàng thượng thoái vị.

Kẻ im lặng nhất thường là kẻ nguy hiểm nhất. Mặc kệ người khác đấu đá đảo lộn triều chính, trong tay vẫn nắm đủ quyền lực và ưu thế, chỉ chờ thời cơ là vùng lên áp đảo tất cả.

Lý Thiếu Lan ngắm nhìn mèo nhỏ đáng thương đang dụi đầu vào chân mình, nhẹ nhàng bế nó lên, nó cũng không phản kháng mà còn nũng nịu cọ cọ vào lòng hắn. Hắn trông khóm da^ʍ bụt đỏ sậm dưới ánh trăng, mỉm cười nhìn mèo con.

- Đặt tên cho ngươi là Mộc Cận nhé? Từ giờ ta sẽ nuôi ngươi.

Mộc Cận là hoa da^ʍ bụt, hắn đoán nàng cũng thích hoa da^ʍ bụt, hắn cũng rất thích!