Chương 14

Cũng không biết có phải hay không bị ảnh hưởng.

Bằng cách nào đó, ba anh em, tất cả đều là những người theo chủ nghĩa duy vật, đều nhất trí và phi lý cảm thấy rằng... điều này là sự thật.

Ba anh em không thể diễn tả được cảm xúc của mình về người em gái đột nhiên xuất hiện vào lúc này. Nhưng vì đó là ước mơ được bố mẹ giao phó nên dù thế nào đi nữa họ cũng phải thực hiện nó.

Chuyện xảy ra là thành phố nơi Tô Thời Thâm đang bàn chuyện làm ăn lại gần địa điểm mà bố mẹ anh nhắc đến trong giấc mơ nên chuyến đi tìm em gái này chắc chắn là của anh.

Và khi Tô Thời Thâm quyết định sẽ đón Tô Hữu Hữu, bản đồ lộ trình đường đi của Tô Hữu Hữu ngay lập tức xuất hiện trong đầu anh.

Cha mẹ của họ dường như lo lắng con trai lớn không tìm được con gái út hoặc tìm nhầm người nên đã cho anh một chỉ dẫn như vậy.

Sau một lúc im lặng vô cảm, Tô Thời Thâm bình tĩnh chấp nhận.

Anh ta để lại toàn bộ công việc cho trợ lý của mình và tự lái xe đi.

Kết quả là đi được nửa đường, anh phát hiện vị trí của Tô Hữu Hữu đã rời khỏi Viện Phúc Lợi Ái Tâm, một đường thẳng về phía Tây Bắc.

Anh phải đi đường vòng rất lâu mới đuổi kịp, chắc chắn có chút bực bội, bạn có thể tưởng tượng mình sẽ cảm thấy thế nào khi lại gặp phải tình trạng này trên đường.

Lúc này, một bản tin thời gian thực trên điện thoại hiện lên —Một chiếc tàu chở dầu phát nổ trên một quốc lộ nào đó.

Tô Thời Thâm giật mình và nhanh chóng gõ đầu ngón tay vào.

Bên trong có rất nhiều hình ảnh, dù đã được làm mờ nhưng vẫn có thể thấy được hiện trường nghiêm trọng đến mức nào.

“.....”

Sau khi đọc xong, vẻ mặt người đàn ông không thay đổi, nhưng cơ thể anh ta đột nhiên căng thẳng.

Không lâu trước đây đúng là bởi vì lộ trình Tô Hữu Hữu bị thay đổi, nên anh chọn đi một con đường khác.

Nếu không có sự thay đổi này, có lẽ anh đã đi trên con đường quốc lộ đó, còn chắc chắn sẽ cách đoạn phát nổ đó rất gần.!

Có lẽ những bức hình làm mờ đó sẽ có anh trong đó.

—-------

Khoảng chín giờ tối, lão Lưu tiến vào ranh giới Dương Thành, giao mấy thùng hàng cuối cùng.

Hắn thản nhiên tìm một quán để lấp đầy bụng và tìm một khách sạn rẻ tiền để ở.

Chiếc xe đậu cạnh khách sạn nhỏ.

Hữu Hữu từ từ ngồi dậy và chạm vào cái bụng đang kêu gào của mình.

Nhớ được câu nói nhẹ nhàng, cô nghe được trên TV cách đây không lâu:

“Cho dù có kêu gào gãy cổ họng cũng không ai cứu được.”

Với thân hình nhỏ bé của mình, việc ra vào xe đã không hề dễ dàng, vì vậy Hữu Hữu không muốn xuống xe.

Nhưng...

Cô bé cảm thấy mình cần phải đi vệ sinh.