Chương 15

Cô bé bước xuống xe với sự trợ giúp của một huyền thuật nhỏ đã khéo léo lẻn vào khách sạn để đi vệ sinh cá nhân, dọn dẹp xong đang định quay lại

xe thì chợt một mùi thơm nồng nặc tràn ngập không khí

Quầy bán khoai lang nướng di động.

Hai chân ngắn bên phải và bên trái, đã một ngày không ăn, theo mùi hương không thể kiểm soát được.

Thật ra, Hữu Hữu có thể sử dụng linh hồn của mình để tìm thức ăn thỏa mãn cơn đói, nhưng hiện tại cô bé rất ít khi sử dụng phương pháp này.

Có mấy người trẻ tuổi cười đi tới, quầy bán khoai lang cũng dừng lại. Hữu Hữu nhìn họ lấy tiền ra đưa cho ông chủ, người đưa khoai lang nướng cho họ.

Mua đồ tốn tiền.

Bé sờ vào túi, nhưng bên trong trống rỗng.

Cô bé nhăn khuôn mặt trắng trẻo lại và thở dài.

Quầy hàng của ông chủ chất đầy khoai lang tươi mới làm mùi thơm tự nhiên lan tỏa.

Hữu Hữu vô thức đi theo phía sau đám thanh niên đang bóc vỏ khoai lang để ăn.

Khi cô bé bước đi, một con chó đen cao gầy cùng đi theo phía sau.

“....”

Mấy người trẻ tuổi phát hiện chó hoang đuổi theo cũng không hoảng sợ, một người trong đó liền ném một nửa số khoai đang cầm qua.

Con chó đen to lớn ngậm chúng vào miệng và nhận được sự tán thưởng của mọi người, nó không thèm để ý bọn họ ngược lại đem tầm đôi mắt đυ.c ngầu của mình chuyển hướng sang Hữu Hữu

—Thủ thuật che mắt nhưng lừa không được đôi mắt của động vật.

Hữu Hữu nhận thấy mắt phải của nó bị thương, không nhìn thấy được, vội vàng nhỏ giọng nói “Ta không cùng ngươi tranh giành.”

Kết quả, con chó đen to lớn đi được hai bước, nhả củ khoai lang trong miệng ra trước mặt của cô bé.

Hữu Hữu kinh ngạc mà trợn tròn đôi mắt, cô đã hiểu lầm ý tứ của con chó.

“Thì ra con chó đó không muốn ăn, nó cứ thể bỏ đi.” Nhìn con chó đen to lớn nhổ khoai lang bị ném ra ngoài, đám thanh niên không còn muốn trêu chọc nữa.

Thấy Hữu Hữu không nhúc nhích, con chó đen to lớn lại dùng miệng sủa gâu gâu, ý ra hiệu cho cô bé ăn.

Nó coi Hữu Hữu như một chú chó con cần được chăm sóc

Hữu Hữu vẻ mặt xấu hổ, nàng ngồi xổm xuống, ngập ngừng nhặt miếng khoai lang lên; cô bé không muốn phụ lòng tốt của con chó.

“Vậy mỗi người lấy một nửa"

Cuối cùng, bé quyết định đưa phần bên ngoài cho con chó, còn phần sạch bên trong thì cô bé ăn

Cùng lúc đó, một chiếc ô tô màu đen ngừng đối diện ở ngã tư chờ đèn xanh.

Tô Thời Thâm tăng tốc hết mức để đuổi kịp, cuối cùng cũng đuổi kịp chấm đỏ nhấp nháy trên bản đồ.

Khi ánh mắt anh xuyên qua kính chắn gió và tập trung vào bóng dáng nhỏ bé đối diện, bản đồ trong đầu anh lập tức biến mất.

Không hề nghi ngờ, đó chính là Tô Hữu Hữu.