Chương 17

Lâm Hà nhìn thấy khuôn mặt đang nổi cơn thịnh nộ của Tô Thời Thu như đã bị nhấn nút tạm dừng, và sắc mặt của anh ấy trở nên trống rỗng.

Anh rất ngạc nhiên, anh ấy đã nhìn thấy gì trên điện thoại di động của mình?

Làm sao anh Thu đang nóng nảy có thể phản ứng như thế này?

Tô Thời Thu đã hoàn toàn quên mất mình đang tức giận vào lúc này...

Sự chú ý của anh tập trung vào dáng người nhỏ bé trong ảnh, anh liên tục phóng to để xem chi tiết.

Dưới ánh sáng lờ mờ, trên nền ảnh là đống rác bẩn thỉu, một người và một con chó đang ăn nửa củ khoai lang.

Đặc biệt là củ khoai lang đó còn được đào ra từ thùng rác.

Chỉ cần nhìn vào những bức ảnh giống này, bất cứ ai có chút lòng trắc ẩn cũng sẽ cảm động.

Sau khi Tô Thời Thu biết mình tự dưng được trời giáng cho một người em gái, liền dựa trên những đứa trẻ mà anh đã tiếp xúc, nên đối với Tô Hữu Hữu cũng mơ hồ tưởng tượng như vậy.

Tuy nhiên, những đứa trẻ mà anh tiếp xúc đều ăn mặc như những nàng công chúa nhỏ. Cho nên anh cảm thấy Tô Hữu Hữu hẳn là cũng giống vậy.

Anh không ngờ rằng Tô Hữu Hữu ngoài đời lại không liên quan gì đến người anh tưởng tượng.

Mặc dù Tô tam thiếu không biết nhiều về trẻ con nhưng một đứa trẻ năm tuổi cũng không nên nhỏ bé như trên ảnh.

Anh thậm chí còn cảm thấy con chó bên cạnh có thể há miệng nuốt chửng cô bé trong vài ngụm.

Trong hoàn cảnh nào một người phải đào bới thùng rác?

Tất nhiên, là khi bạn quá đói không thể chịu đựng được nữa.

Nhưng không phải cô bé ấy đang ở trại trẻ mồ côi sao?

Trong đầu Tô Thời Thu hiện lên nhiều hình ảnh như ngược đãi, anh lập tức gọi điện cho Tô Thời Thâm.

—------

Tô Thời Thu có thể nghĩ tới điều gì, Tô Thời Thâm tự nhiên có thể nghĩ tới...

Hơn nữa, anh còn nghĩ về điều đó sớm hơn…

Lúc đầu vị trí của Tô Hữu Hữu rõ ràng là ở cô nhi viện, nhưng lại đột nhiên chuyển động, kết hợp với hoàn cảnh hiện tại của cô bé liền có thể đoán ra bé bị ngược đãi trong trại trẻ mồ côi nên trốn trong ô tô để chạy thoát…

Cuộc gọi của Tô Thời Thu hiện lên trên màn hình, người đàn ông cúp máy, lúc đèn xanh, chiếc xe lao ra và lặng lẽ dừng lại, cách một người và một con chó hai mét.

Con chó đen to lớn cảnh giác nhìn chiếc xe, có lẽ cảm thấy không có gì uy hϊếp, liền quay đầu lại.

Nửa củ khoai lang không nhiều, nếu cho chó vài miếng vòng ngoài thì chỉ còn một miếng nhỏ sạch. Hữu Hữu ăn từng miếng nhỏ, vị ngọt mềm mềm mại khiến cô bé hài lòng nheo mắt thành hình trăng lưỡi liềm.

Ăn xong tay cô nhớp nháp, đang lo lắng làm sao cho sạch, dường như đoán được suy nghĩ của cô, con chó đen to lớn dùng lưỡi liếʍ liếʍ.

“Cám ơn chó con." Hữu Hữu tựa đầu nhỏ của mình vào con chó.