Chương 18

Ánh mắt Tô Thời Thâm rơi vào thân ảnh nhỏ bé, lông mày hơi nhíu lại, anh đang suy nghĩ làm sao tiếp cận cô bé mà không làm bé sợ hãi.

Một lúc sau, anh mở cửa và bước ra khỏi xe.

Con chó đen sủa, căng cơ, há miệng để lộ ra hàm răng sắc nhọn… Hơi thở lạnh lẽo bao quanh người đàn ông khiến con chó cảm thấy bị đe dọa.

Cảm nhận được sự lo lắng của con chó, cô bé an ủi và nhìn theo hướng nhìn của nó.

Đôi mắt của người lớn và trẻ em gặp nhau giữa không trung.

Khóe miệng Tô Thời Thâm cong lên thành một vòng cung cứng ngắc, cố gắng tỏ ra dịu dàng và tốt bụng.

Đáng tiếc là anh đã quen với việc nghiêm túc kể cả trong lời nói và hành động của mình. Cười nhưng lại giống như không cười.

Anh đành bỏ cuộc không cười nữa và sải bước đi tới.

Người đàn ông chân dài ngay lập tức tiến đến chỗ cô bé và nhẹ nhàng nói:"Bé gái, tôi có thể nhờ bé một việc được không?"

Đây là phương pháp mà người anh trai nghĩ ra. Đầu tiên, hãy để hai bên thiết lập mối quan hệ tốt đẹp. Rồi sau đó mới nói cho cô bé biết sự thật.

Không ngờ điều đó vẫn khiến cô bé sợ hãi.

Trong tầm nhìn của người đàn ông đôi mắt nhỏ bé bỗng chốc trợn to, Tô Thời Thâm hít một hơi thật sâu và cảm thấy có chút lúng túng.

“Đừng sợ, tôi không phải người xấu."- Anh theo bản năng giải thích.

Hữu Hữu rất bối rối, sở đĩ con chó có thể nhìn thấy cô bé là vì huyền thuật không có tác dụng với động vật.

Nhưng tại sao chú này cũng có thể nhìn thấy mình?

Huyền thuật của cô bé vẫn đang hoạt động.

Chẳng lẽ chú này là người đồng đạo như sư phụ đã nói?

Nhưng Hữu Hữu không cảm nhận được khí chất của một người đồng đạo trong chú.

Chỉ có một khả năng: chú này có đôi mắt đặc biệt nên có thể nhìn thấy cô bé.

Hữu Hữu thực ra không thích giao tiếp với người khác, đặc biệt sau hai tháng bé ở cô nhi viện.

Cô bé không bao giờ có thể hiểu được suy nghĩ của mọi người.

Bé thích cùng những phi nhân ở bên nhau, bọn chúng đơn giản hơn nhiều.

Nhưng có người đã nhờ cô bé giúp đỡ.

Hơn nữa, người này có khí chất khiến cô bé cảm rất thân thiết với chú, cô sẵn lòng giúp đỡ chú.

Nghĩ tới đây, Hữu Hữu vội vàng nói: "Chú, cháu có thể..." Giúp.

Khi giao tiếp với người khác, cô bé luôn gặp khó khăn khi nói.

Từ “chú" khiến người đàn ông hơi khựng lại.

Sau đó, anh không để ý tới ánh mắt hung dữ của con chó đen to lớn, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào dáng người nhỏ bé, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ dịu dàng: “Tôi muốn cho bé xem một bức ảnh."

Cha mẹ hắn trong mộng nói, sau khi tìm được người, cho cô bé xem ảnh của họ và cô bé sẽ tin anh.

Tô Thời Thâm trượt màn hình điện thoại di động ra, trong đó hiện ra bức ảnh của bố mẹ, anh xoay màn hình sang bên phải.