Chương 31

Tô Thời Thâm cau mày suy nghĩ thật sâu, trong đầu anh hiện lên một ý nghĩ, nhắc nhở rằng số điện thoại di động của đạo sĩ Vô Danh không có trong khu vực dịch vụ

Nếu nó không nằm trong vùng phủ sóng, có nghĩa là điện thoại di động không có tín hiệu...

Trường hợp đó chỉ có thể là đang ở trên núi hoặc khu vực không có sóng điện thoại hoặc có thể bị mắc kẹt ở một nơi đặc biệt.

Nếu những sự kiện trước đó không xảy ra, Tô Thời Thâm hiển nhiên sẽ không nghĩ tới chuyện này.

Anh đột nhiên hỏi cô bé: “Có nơi nào mà em và sư phụ có thể đến, nhưng người bình thường thì không thể?"

Hữu Hữu: “Có rất nhiều."

Tô Thời Thâm: “Có nơi nào mà em có thể bị mắc kẹt trong đó không?"

"Em không biết." Hữu Hữu bắt đầu cảm thấy buồn ngủ và lắc đầu nhỏ: "Không có nơi nào.... có thể nhốt Hữu Hữu."

Tô Thời Thâm: "Hữu Hữu mạnh hơn, hay là sư phụ?"

Cô bé đang ngái ngủ bị câu hỏi sắc bén này đánh thức..

Bởi vì sư phụ đã từng chạm vào tóc Hữu Hữu, thở dài: "Đệ tử bây giờ đã vượt qua sư phụ."

Cảm xúc của sư phụ lúc đó khiến cô bé muốn khóc, bé cảm thấy mình đã vượt qua sư phụ, khiến sư phụ đau lòng.

Cô bé tự trách mình, nhưng vị đạo sĩ vô danh cuối cùng cũng đáp lại và cười nói với cô: "Sư phụ mừng vì con đã giỏi hơn thầy. Nếu sau này sư phụ gặp nguy hiểm, con có thể đến cứu thầy.”

Khi cô bé nghe thấy điều này, lập tức cảm thấy vui vẻ trở lại và cam đoan với sư phụ rằng mình có thể bảo vệ thầy.

Nhưng bây giờ cô bé thậm chí không thể tìm thấy sư phụ của mình.

Hữu Hữu không khỏi cắn ngón tay, buồn bã nói: “Sư phụ nói, Hữu Hữu đã vượt qua thầy."

Tô Thời Thâm thả ngón tay ra, cân nhắc nói: “Vậy... chẳng lẽ sư phụ đã bị mắc kẹt ở đâu đó, không thể ra ngoài được?"

Tô Thời Thâm thấy cô bé đột nhiên mở to hai mắt, tựa hồ nghĩ đến cái gì, nhưng lại do dự.

Vài giây sau.

"Anh trai, em muốn đi một nơi nhìn xem."

Vừa dứt lời, bóng người nhỏ bé trong ngực ngừng động tác, bàn tay vốn đang nắm lấy vạt áo choàng tắm của anh mềm mại rơi xuống.

Dù đã nhìn thấy Hữu Hữu đặc biệt đến thế nào nhưng cảnh tượng bất ngờ này gần như khiến tim Tô Thời Thâm ngừng đập.

Anh đứng dậy, dựa vào đầu giường, ôm cô bé bất tỉnh vào ngực mình, ngón tay anh nán lại dưới mũi cô bé, anh gần như không thể cảm nhận được hơi thở của cô.

Anh chỉ có thể tự an ủi mình rằng điều này là bình thường...