Chương 13: Mời

Chương 13: Mời

Trời mưa rất lớn, “rào rào” gột rửa cả khuôn viên trường. Chúc Yểu nắm chặt cán dù, nghĩ nghĩ nói: “Kia nếu không… dùng của tớ đi.” Nói xong liền lập tức bung dù.

Ngón tay ấn nhẹ chốt dù, “cách” một tiếng, dù tự động bung ra, giống như đóa hoa nháy mắt nở rộ.

Trên mặt dù in hoa nhỏ màu hồng nhạt, mà ở bên trong là những ngôi sao nhỏ xinh. Tất cả đồ dùng của Chúc Yểu đều do mẹ Tiêu Minh Châu tự mình đặt mua, lớn có phòng ngủ tủ quần áo, nhỏ có vớ cùng nội y, bao gồm cả chiếc dù này. Rất thích hợp với nữ sinh. Hơn nữa còn có hình dạng giống nửa trái dưa hấu, dùng để che mưa che nắng rất tốt.

Nhưng mà…

Quá nhỏ.

Nguyên Trạch bật cười.

Nguyên Trạch rất ít khi cười, bây giờ trong ánh mắt kia lại mang theo ý cười rõ ràng, rất sáng, thật đẹp. Anh nhìn chăm chú vào tiểu công chúa trước mặt, giọng nói trầm thấp lại dễ nghe: “Dù này không che đủ hai người… tôi chờ mưa nhỏ một chút rồi lại đi.”

Chúc Yểu đã sớm bị nhìn đến ngây người, hai má cô đỏ bừng, khóe miệng lại nhịn không được cong lên.

Nhìn nhìn cây dù trong tay, Chúc Yểu lại có chút tiếc nuối, nếu dù của cô lớn một chút thì liền có thể cùng thái phó che chung một dù rồi. Thu dù lại, Chúc Yểu nói: “Vậy tớ chờ cùng cậu.”

Nguyên Trạch nhìn về phía cô, thấy vẻ mặt của cô nghiêm túc, đôi mắt chứa nước, nhìn qua thực sự quá ngoan ngoãn.

Tiểu công chúa không nhiễm thế tục bị hoàng thất bảo hộ quá tốt. Trước kia mặc kệ là hoàng đế ngu muội hay là thái tử ăn chơi trác táng thì cô vẫn luôn được coi là trân bảo mà họ nâng niu hết mực, cho nên anh và tiểu công chúa tiếp xúc không nhiều lắm. Sau khi tiến cung trở thành thái phó thì ngẫu nhiên mới có thể gặp được cô đến vấn an hoàng huynh. Bên trong cung đình lục đυ.c tranh đấu, cũng chỉ có cô gái nhỏ này trước sau đều mang theo tươi cười sạch sẽ thuần túy.

Bị anh nhìn lâu như vậy Chúc Yểu hơi xấu hổ. Cô theo bản năng nắm chặt cán dù, nói: “Cậu…”

Lại thấy thiếu niên như ngọc đối diện đột nhiên ngồi xổm xuống, quỳ một gối ở trước người mình.

Chúc Yểu theo bản năng lùi lại một bước.

“Đừng nhúc nhích…” Anh nhẹ nhàng nói.

Chúc Yểu ngoan ngoãn dừng lại, cúi đầu nhìn đỉnh đầu anh.

Ngày xưa cô luôn là tiểu công chúa tôn quý, sớm đã quen được người người kính trọng quỳ lạy. Nhưng hiện tại, cô bỗng nhiên cảm thấy rất không quen.

Ánh mắt từ đỉnh đầu anh nhìn dần xuống dưới, Chúc Yểu liền thấy anh cứ như vậy quỳ một gối ở trước người mình, duỗi tay, buộc lại dây giày bị tuột cho cô.

Dây giày bị tuột từ khi nào, cô cũng không để ý đến.

Chúc Yểu nhìn chằm chằm cái nơ con bướm tiêu chuẩn nằm trên giày, trong lòng là tư vị không thể nói rõ. Cô ngốc ngốc nhìn Nguyên Trạch, chỉ thấy anh mở miệng nói: “Công chúa vẫn nên trở về sớm một chút đi.”

Đảo mắt đã tới thứ sáu.

Giờ thể dục giữa giờ, trên sân thể dục của Hành Trung lúc này, học sinh ăn mặc đồng phục chỉnh tề đang xếp thành một khối vuông. Thời gian tập thể dục theo nhạc đã kết thúc, lúc này trên đài có một nam sinh tóc vàng đang đọc bản kiểm điểm trong tay.

Giọng điệu lười biếng, dáng vẻ cà lơ cà phất hoàn toàn khác biệt so với những học sinh tinh thần phấn chấn hăng hái khác của Hành Trung.

Một nữ sinh phía sau lặng lẽ thò đầu qua nhỏ giọng hỏi cô một câu: “Chúc Yểu, tớ nhớ không lầm thì đây là Chúc Hằng năm ba, là anh trai ruột của cậu phải không?”

Người đang ở trên đài đọc bản kiểm điểm đúng là anh trai Chúc Hằng của Chúc Yểu.

Chúc Hằng ở Hành Trung có tiếng là thích gây sự, so với Chúc Yểu ngoan ngoãn hướng nội thì quả thật khác một trời một vực. Bởi vì trong nhà có tiền nên bên người hắn cả ngày luôn có một đám hồ bằng cẩu hữu đi theo.

Nghe nói hai ngày trước ở WC nữ hắn nhìn trúng một nữ sinh, một hai muốn người ta làm bạn gái của hắn, đúng lúc bị hiệu trưởng đi ngang qua đυ.ng phải.

Nữ sinh kia ở ban 7, là học sinh ngoan ngoãn học giỏi toàn diện, ngày thường cũng không có cơ hội tiếp xúc với Chúc Hằng, không biết như thế nào lại bị tiểu bá vương này coi trọng. Mà thật khéo chính là, nữ sinh này trùng hợp lại là con gái duy nhất của hiệu trưởng Hành Trung.

Nữ sinh kia ngày thường quá trầm mặc cho nên tất cả bạn học cùng ban đều không biết cô là con gái của hiệu trưởng Hành Trung.

Chúc Hằng cũng thật xui xẻo, chọc ghẹo ai không chọc lại chọc trúng con gái hiệu trưởng.

Chúc Hằng ở trên đài đọc bản kiểm điểm trong tay, mái tóc dưới ánh mặt trời phát ra ánh vàng rực rỡ. Bản kiểm điểm này viết thật sâu sắc, chỉ là có mấy chữ bị hắn đọc sai. Không cần nghĩ cũng biết cái này là do đám hồ bằng cẩu hữu kia viết cho hắn.

“Ừ…” Tiểu công chúa gật đầu.

Tuy rằng đã không còn là thái tử thân phận tôn quý ngày xưa nhưng anh hai của cô lại rõ ràng vô cùng thích loại sinh hoạt này, ở Hành Trung hô mưa gọi gió. Lúc trước ở trên còn có một vị thái phó quản hắn, nhưng hiện giờ, thái phó bác học nghiêm khắc kia đã không còn ở đây, đuôi Chúc Hằng sắp muốn vểnh lên trời rồi.

Nữ sinh phía sau cười hì hì nói: “Đây là còn chưa nói… Chúc Hằng này, lớn lên rất đẹp trai.”

Học sinh Hành Trung phần lớn cả ngày đều vùi đầu khổ học, mà nữ sinh cũng tương đối thích nam sinh có thành tích tốt. Nhưng đối với những thiếu nữ ở tuổi dậy thì thì loại đối tượng phản nghịch, cà lơ cà phất, bất lương như Chúc Hằng sẽ vô cùng gây chú ý. Hơn nữa nhà Chúc Hằng lại có tiền, diện mạo cũng không tồi làm cho hắn càng thêm hấp dẫn.

Tiết thể dục giữa giờ kết thúc, các bạn học sinh xếp hàng một cách có trật tự đi về phòng học.

Tưởng Điềm Nha lôi kéo Chúc Yểu đi WC. Thời gian này là lúc nữ sinh đi WC nhiều nhất, nói cười rất ồn ào. Từ WC trở lại phòng học, Chúc Yểu tiếp tục kiểm tra lại vở bài tập hóa học mới được phát.

Mỗi lần nhìn thấy những cái phương trình hóa học đó, Chúc Yểu liền đau đầu.

Nguyên Trạch trở lại chỗ ngồi liền thấy cô gái nào đó đang nhăn mày, dáng vẻ hết đường xoay xở. Ngồi ổn định xong anh quay sang hỏi cô: “Bài nào không biết làm?”

Chúc Yểu cũng không ngượng ngùng, cầm bút chỉ chỉ đề bài trên vở bài tập. Là dạng đề điền vào chỗ trống, tính toán nồng độ ion trong H2SO4 đậm đặc.

Nguyên Trạch giảng bài cho cô. Chúc Yểu nghiêng nghiêng đầu, gần như là dựa sát vào người anh, khiến cô có thể rõ ràng ngửi được hương vị mát lạnh cùng hơi thở dương cương riêng biệt. Anh đang rũ lông mi, sống mũi cao thẳng, ánh mắt Chúc Yểu không cẩn thận dừng ở bờ môi kia…

Rõ ràng biết bản thân phải chăm chú nghe giảng, Nguyên Trạch biết cô mất gốc nên mỗi lần đều nói rất kỹ.

Nhưng CHúc Yểu lại không có cách nào tập trung sự chú ý.

“Chúc Yểu, tớ muốn nói cho cậu chuyện này.” Triệu Khiêm Trác ở phía trước xoay người, ghé vào mặt bàn của Chúc Yểu, “Thứ bảy tới là sinh nhật của tớ, tớ tính đi KTV ca hát, cậu cũng cùng đi đi. Tớ cũng đã nói với Tưởng Điềm Nha rồi, đến lúc đó cậu ấy cũng sẽ đi.”

Biết Chúc Yểu ngày thường cùng Tưởng Điềm Nha có quan hệ tốt nhất cho nên Triệu Khiêm Trác đã sớm mời Tưởng Điềm Nha trước. Tưởng Điềm Nha thích náo nhiệt, quan hệ với mọi người của Triệu Khiêm Trác ở lớp cũng không tồi nên cô ấy rất nhanh đã đồng ý.

Sinh nhật sao? Chúc Yểu có thể tinh tường cảm nhận được, từ lần hoạt động lớp kia thái độ của mọi người đối với cô đã có sự thay đổi rất lớn. Không còn bỏ qua cô giống như trước kia mà sẽ chủ động tìm cô nói chuyện. Chúc Yểu cũng rất vui vẻ giao lưu với bạn bè.

Cuối tuần không có việc bận gì, hơn nữa Triệu Khiêm Trác cũng ở chung khá tốt với cô vì thế cô liền gật gật đầu nói: “Được thôi.”

Dù sao Tưởng Điềm Nha cũng đi.

“Quyết định vậy đi.” Triệu Khiêm Trác cười cười, hỏi cô: “Cậu có Wechat phải không? Vậy chúng ta kết bạn đi, đến lúc đó cũng tiện liên lạc hơn.”

Đều là bạn học nên Chúc Yểu không có nghĩ gì khác. Nhìn Triệu Khiêm Trác lấy điện thoại ra cô cũng buông bút, lấy ra di động từ túi sườn của cặp sách, kết bạn Wechat với hắn.

Xong việc, Chúc Yểu cất kĩ điện thoại rồi tiếp tục nghe Nguyên Trạch giảng bài.

Nguyên Trạch cầm bút, khuôn mặt tuấn lãng, vẻ mặt rất nhạt.

Đó là dáng vẻ ngày thường các bạn học hay nhìn thấy ở anh. Nhìn giống như không quá lạnh nhạt nhưng lại làm người ta cảm thấy khó có thể tới gần. Thân là bạn cùng bàn, Chúc Yểu lại rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt này của anh.

Hình như là… mình làm sai việc gì đó rồi. Ánh mắt Chúc Yểu hồ nghi nhìn anh, giọng điệu thật cẩn thận: “Nguyên Trạch?”

“Ừm.” Anh lên tiếng, nhưng không nhìn cô, chỉ chăm chăm vào đề trong tay, “Tiếp tục.”

Tính tình nhẫn nại giảng bài hoàn chỉnh cho cô.

Giảng rất tường tận, nhưng lại không giống như lúc trước mỗi lần giảng đều dừng lại một chút hỏi xem cô có hiểu hay không.

Trên bản nháp, chữ anh viết rất đẹp, nét chữ cứng cáp, so với chữ chỉ có một ưu điểm là sạch sẽ của Chúc Yểu mà nói thì chính là sự đối lập rất lớn.

Chúc Yểu nhìn các bước giải bài thật lâu sau đó trộm liếc mắt một cái, đánh giá sườn mặt của anh. Dáng vẻ anh đọc sách nghiêm túc lại chuyên chú, sườn mặt góc cạnh mà tinh xảo.

Thái phó ưu tú như thế, lại còn chăm chỉ học tập, mà cô thì sao, mỗi lần thi cử đều là đứng chót, vậy mà còn muốn…

Còn muốn cùng anh yêu sớm.

Buổi tối thứ sáu, Chúc Yểu vừa sấy xong tóc đang nằm trên sô pha trong phòng ngủ chat với Tưởng Điềm Nha, thương lượng xem ngày mai nên mua quà tặng sinh nhật gì.

Tưởng Điềm Nha gửi lại một hàng chữ: [Cần gì phải tặng quà, cậu có thể đi đã là rất nể tình rồi.]

Các bạn học nam sẽ không so đo nhiều như vậy, tổ chức sinh nhật cùng lắm cũng chỉ là cùng mọi người tụ tập náo nhiệt mà thôi.

Còn nói với cô: [Đám người Lâm Chỉ Y cùng Hứa Du Du ngày mai cũng sẽ đi, đến lúc đó cậu nhớ phải mặc đẹp một chút.]

Quan hệ của Lâm Chỉ Y rất tốt, bạn học trong lớp ai sinh nhật cũng đều sẽ mời cô ta. Tuy nói Lâm Chỉ Y để mặt mộc không trang điểm nhưng kỳ thật rất có tiểu tâm tư, đại đa số mọi người đều thích con gái thục nữ mặc váy liền thân màu trắng hoặc là váy dài linh tinh. Nam sinh cũng thích nhất kiểu ăn mặc này.

Lúc trước khi bình chọn hoa hậu giảng đường có người chụp được dáng vẻ Lâm Chỉ Y mặc váy dài màu trắng cộng với mái tóc đen thẳng dài cột sau đầu, khuôn mặt mỉm cười nhàn nhạt nên cô ta mới có thể lập tức bước lên ngôi vị hoa hậu giảng đường được.

Chúc Yểu hướng nội cho nên không có bạn học nào tổ chức sinh nhật muốn mời cô. Có đôi khi mọi người gần như đã hoàn toàn quên mất cô gái nhỏ này. Người ta chính là hòn ngọc quý trên tay tổng giám đốc Tiêu Minh Châu của tập đoàn Bích Mậu đó, là một thiên kim tiểu thư đúng chuẩn.

Tiểu công chúa cẩm y hoa phục khi xưa, trên người không có chỗ nào không phải trân bảo. Nhưng từ khi đến nơi này rồi, đồ mà Chúc Yểu mặc nhiều nhất lại là đồng phục.

Trong phòng giữ quần áo có rất nhiều váy đẹp, Chúc Yểu một bộ cũng chưa từng mặc.

Trong l*иg ngực ôm thú bông lông xù, Chúc yểu chậm rãi đánh chữ hỏi Tưởng Điềm Nha: …[Ngày mai Nguyên Trạch có đi hay không?]

Tưởng Điềm Nha bên kia đang đánh răng, miệng đầy bọt, tay cầm bàn chải đánh răng dừng một chút, tiếp đó dùng tay trái rất thuận gõ chữ: [Lớp trưởng của chúng ta chính là người không dính khói lửa phàm tục, những nơi như vậy cậu ấy sẽ đi chắc?]

Biết Chúc Yểu rất hy vọng Nguyên Trạch đến, nhưng việc này gần như là không có khả năng. Nguyên Trạch từ trước đến nay chưa từng tham dự những trường hợp như vậy.

Tưởng Điềm Nha súc miệng xong liền ném bàn chải đánh răng vào ly súc miệng, tiếp tục đánh chữ: [Bằng không, cậu thử mời cậu ấy xem sao?]

… [Bằng không, cậu thử mời cậu ấy xem sao?]

Chúc Yểu nhìn chằm chằm chữ trên màn hình di động, rời khỏi khung đối thoại của Tưởng Điềm Nha đi đến danh sách bạn bè.

Cái tên kia, lẳng lặng nằm ở đầu danh sách.

Nhưng mà nội dung nói chuyện phiếm…

[Cảm ơn cậu đã đưa tớ về nhà.]

[Công chúa không cần khách khí.]

Lịch sử trò chuyện của cô cùng Tưởng Điềm Nha đều đã kéo mãi không hết, mà khung đối thoại của cô cùng thái phó, cũng chỉ có hai câu ngắn ngủn như vậy.

Trước khi đi ngủ cô luôn xem đi xem lại mấy lần.

Vẻ mặt của Chúc Yểu rất chuyên chú, nhìn chằm chằm vào biểu tượng của đối phương… Theo bản năng cắn môi, tiểu công chúa vừa khẩn trương lại thấp thỏm.

Không biết nếu cô mời anh thì anh có thể đi hay không? Nghĩ như vậy tay phải liền bắt đầu gõ chữ:

Nguyên Trạch, cậu ngủ rồi sao?

___ xóa đi.

Nguyên Trạch, ngày mai cậu có việc gì bận hay không?

___ lại xóa đi.

Nguyên Trạch, ngày mai là sinh nhật Triệu Khiêm Trác, cậu có muốn cùng nhau đi hay không?

___ vẫn là xóa đi.

Chúc Yểu ảo não xóa bỏ hết chữ đi.

Cô thật ngốc. Thời điểm Triệu Khiêm Trác mời cô thì Nguyên Trạch cũng ngồi bên cạnh, nếu anh muốn đi thì khi đó anh đã nói.

Lại nói, khi đó vẻ mặt của anh lạnh nhạt như vậy, nhất định là anh không có hứng thú với những chuyện như này. Anh chăm chỉ như vậy, cuối tuần cũng sẽ không giống cô chỉ biết nghĩ đến đi chơi, nhất định anh sẽ ở nhà chăm chỉ ôn tập.

Di động hơi mỏng màu trắng bị Chúc Yểu ném lên trên nệm, thân thể nho nhỏ của cô co thành một cục trên sô pha.

“Leng keng” âm thanh nhắc nhở của Wechat vang lên, màn hình di động chợt sáng. Chúc Yểu đi qua, ngồi vào trên giường cầm lấy điện thoại.

Cô nghĩ là Tưởng Điềm Nha.

Chờ đến khi Chúc Yểu cúi đầu, lại nhìn đến biểu tượng Wechat kia, là tên đứng đầu danh sách bạn bè, góc phải trên còn có một cái chấm màu đỏ nho nhỏ___ bên trong chấm tròn là số ‘1’ rất bắt mắt.

Chúc Yểu vui mừng mở ra biểu tượng kia liền nhìn thấy anh gửi đến một hàng chữ:

[Ngày mai có muốn cùng tôi đi xem phim hay không?]