Chương 43: Ghen ghét

Chương 43: Ghen ghét

Chúc Hằng bóp chai nước bằng nhựa răng rắc vang dội, hai chân dài chồng lên nhau, đôi chân bắt chéo, đồ trang trí bằng kim loại trên áo cao bồi mơ hồ lộ ra tia sáng.

Đôi mắt vững vàng nhìn chằm chằm thiếu niên mặt mày thanh tú ngồi sau dương cầm kia.

Muốn nói ánh mắt kiểu liếc mắt đưa tình này có ý gì? Lần trước bị kéo vào hẻm nhỏ đánh còn chưa đủ sao?

Sự bảo vệ của Chúc Hằng đến ngay cả Nguyên Trạch cũng không có cách thì người khác có nửa phần nhớ nhung em gái hắn cũng chỉ là mơ tưởng.

Chúc Hằng càng nhìn Đường Việt càng cảm thấy khó chịu.

Đôi mắt đàn em đưa nước đưa đồ ăn cho Chúc Hằng dán chặt lên sân khấu, miệng mở lớn, nom hơi đần: “Đại ca, em gái anh thật xinh đẹp.”

Chân Chúc Hằng vẫn đang vểnh lên, nghiêng mắt, đuôi mắt giơ lên. Hơi lộ ra phần môi mỏng hé mở, giọng rất nhạt: “Đẹp?”

Đàn em gật đầu như giã tỏi: “Vâng vâng vâng.”

Tiếp đó, Chúc Hằng nhếch miệng, “Chát”, một cái tát bay vù vù đến cái ót của tên đàn em, s-m-l, hắn dùng một ngón tay chỉ lên trên sân khấu: “Đó là em gái của tao!”

Đàn em xoa đầu, giọng ơi ấm ức: “Em biết ạ.”

Chúc Hằng lạnh giọng, tròng mắt trừng đến thật lớn: “Vậy mày còn xem? Cẩn thận tao đập mày đó.” Nói xong còn giơ tay làm động tác đập một cái.

Đàn em nhanh chóng che đầu. Sau đó thừa dịp Chúc Hằng không để ý liền len lén ngắm trên sân khấu vài lần.

Hợp tấu tỳ bà và dương cầm 《 Xuân giang hoa nguyệt dạ 》 kết thúc. Đường Việt cùng Chúc Yểu đứng dậy, khom lưng với ban lãnh đạo nhà trường và tất cả các giáo viên bạn học. Đường Việt thanh tú cao gầy, mà Chúc Yểu mặc một bộ tề ngực nhu váy đứng bên cạnh cậu ta trông lại càng nhỏ xinh gầy yếu. Tiếng vỗ tay như sấm, màn che dần dần được hạ xuống.

Đường việt nghiêng đầu nhìn về phía Chúc Yểu, xấu hổ nói một câu: “Chúc Yểu, cậu mặc như vậy… thật xinh đẹp.”

Chúc Yểu biết Nguyên Trạch không thích cô tiếp xúc với Đường Việt, đó là lí do mà mấy ngày này Cô khống nói chuyện với Đường Việt. Mà Đường Việt thì sao, biết anh cô có thành kiến với cậu ta mà tạm thời không biết giải quyết như thế nào, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.

Chúc Yểu cười nói cảm ơn. Cô ăn mặc mỏng manh, vừa rồi chỉ chuyên chú nói chuyện tỳ bà nên hoàn toàn không có cảm giác gì, bây giờ lạnh tới nỗi khớp hàm cũng phát run, phần da thịt lộ ra ngoài bị đông lạnh đến nổi da gà. Cùng Đường Việt đi về cánh gà, Triệu Thiến Đình liền khoác áo lông vũ trong tay lên cho Chúc Yểu, tươi cười dào dạt khen ngợi: “Vừa nãy hai người phối hợp quả thật hoàn hảo, quá ăn ý.”

Đường Việt thẹn thùng vò đầu, ánh mắt nhìn về phía Chúc Yểu.

Cả người Chúc Yểu phát run, rụt rụt đầu, nhỏ giọng đánh một cái hắt xì. Chóp mũi thanh tú hơi đỏ lên.

Triệu Thiến Đình nhanh chóng giục: “Chúc Yểu cậu đi thay quần áo trước đi, đừng để bị cảm.”

Chúc Yểu gật đầu liên tục, run rẩy chạy tới phòng thay quần áo để thay đồ.

Triệu Thiến Đình nhìn theo bóng dáng Chúc Yểu, đôi mắt lại xem xét ánh mắt Lâm Chỉ Y và Hứa Du Du ở bên cạnh. Vừa rồi không có rảnh để bận tâm, bây giờ diễn xuất kết thúc, lúc Triệu Thiến Đình nhìn lại ánh mắt Hứa Du Du, đã không còn lớn như lúc trước.

Cô không trực tiếp nhận định là do Hứa Du Du làm mà chỉ dùng ngữ khí lạnh băng nói: “Hành lang phòng học đều có camera, chuyện quần áo của Chúc Yểu, tớ nhất định sẽ điều tra rõ ràng.

Hứa Du Du biết lời này của Triệu Thiến Đình là đang nói mình. Cô ta không muốn làm căng với Triệu Thiến Đình, trong lòng càng thêm phiền loạn, lôi kéo cánh tay Lâm Chỉ Y nói: “Chỉ Y, chúng ta đi.”

Lâm Chỉ Y hơi hoảng hốt, theo Hứa Du Du rời đi.

Đi được một đoạn.

Hứa Du Du càng nghĩ càng ấm ức, trước mặt Lâm Chỉ Y, cô ta không che dấu cảm xúc của mình, nữ sinh mười bảy tuổi, có chỗ nào chịu được loại oan ức này.

“Làm cái gì chứ? Tại sao tất cả đều cảm thấy quần áo của Chúc Yểu là do tớ phá hỏng, tớ ngay cả chạm cũng chưa chạm có được không. Đến lúc đó chiết xuất camera điều tra xong, tớ nhất định phải làm cho Triệu Thiến Đình đến xin lỗi.”

Không phải cô ta làm, mà tất cả đều ngầm thừa nhận là cô ta làm. Cô ta lại hết đường chối cãi, chẳng hiểu sao lại chột dạ.

Lọai cảm giác này quá khó chịu.

Lâm Chỉ Y bỗng nhiên giữ chặt cánh tay cô ta, gọi lại.

Hứa Du Du mờ mịt quay đầu, đôi mắt mơ hồ hơi có ánh lệ: “Sao vậy?”

Lâm Chỉ Y đeo băng đô tinh tế, khuôn mặt thanh tú, cánh môi tái nhợt, cảm giác như có chút bệnh trạng suy nhược. Hứa Du Du ngốc lăng mấy giây, muốn hỏi có phải thân thể cậu không thoải mái hay không nhưng trong đầu bỗng nhiên lại dần dần hiện ra một ý nghĩ hoang đường.

Rõ ràng rất hoang đường nhưng cô ta lại vô thức hỏi ra miệng: “Quần áo của Chúc Yểu, là cậu…”

Hứa Du Du vô cùng hâm mộ Lâm Chỉ Y. Hâm mộ thành tích của cô ta, hâm mộ tính cách của cô ta, hâm mộ gia thế dòng dõi thư hương của cô ta. Có thể trở thành bạn bè với Lâm Chỉ Y là việc Hứa Du Du lấy làm tự hào. Ở trong mắt cô ta, Lâm Chỉ Y là hoàn mỹ, không thể bắt bẻ. Trong quá trình ở chung, cô ta sẽ hoặc vô tình hoặc cố ý bắt chước thói quen, cách ăn mặc và cả giọng điệu nói chuyện của Lâm Chỉ Y.

Môi Lâm Chỉ Y khẽ run, giọng rất khẽ: “Tớ cũng không biết tại sao.”

Không biết bắt đầu từ khi nào, cô ta dần dần nổi lên chú ý với Chúc Yểu. Nữ sinh có thành tích kém nhất ban. Những lực chú ý vốn nên dừng trên người cô ta đó, bỗng nhiên bị người khác cướp đi, ngoài mặt cô ta không thèm để ý nhưng ở trong lòng thật ra lại vô cùng để ý.

Nhìn thấy Chúc Yểu vốn bị mọi người xem nhẹ từng chút từng chút một bắt đầu được hoan nghênh.

Nhìn thấy cô mặc áo váy quý phái, giống như một tiểu công chúa xuất hiện trước mặt bọn họ. Yên lặng nghe những nữ sinh ở bên cạnh thảo luận quần áo và túi xách mới của Chúc Yểu mỗi ngày. Nhìn thấy trên cặp sách của chúc Yểu có treo móc khóa gấu nhỏ giống của cô ta, cô ta liền nhịn không được lấy móc khóa hàng nhái từ nhỏ mua từ cửa hàng trên cặp sách của mình xuống. Nhìn thấy thành tích của mình vững vàng chiếm cứ vị trí số hai, mà Chúc Yểu vốn cuối sổ lại ngày càng tiến bộ. Cái loại cảm giác này, giống như bản thân dậm chân tại chỗ, cô ấy liều mạng đuổi theo, một ngày nào đó, nữ sinh tầm thường này, sẽ vượt qua cô ta… Còn có, ánh mắt Nguyên Trạch nhìn Chúc Yểu, dịu dàng lại cưng chiều. Làm cho tâm tình áp lực ghen ghét của cô ta nháy mắt nổi lên.

Cô ta nhìn tâm lý bị vặn vẹo từng chút một của mình, lại bất lực.

Trong mắt Lâm Chỉ Y chứa ánh lệ: “Tớ thật sự không biết, bản thân tại sao lại làm như vậy.”

Trong nháy mắt kia, nghĩ đến khi Chúc Yểu lên sân khấu sẽ hấp dẫn lực chú ý của mọi người; nghĩ đến sau hội diễn Nguyên Đán, trong miệng Hành Trung nghị luận nhiều nhất chỉ sợ không phải mình mà sẽ biến thành Chúc Yểu; nghĩ đến khi đi qua trường học, nam sinh bên cạnh chỉ chỉ chỏ chỏ, giọng điệu nhàn nhạt nói “À, Lâm Chỉ Y này không phải là hoa hậu giảng đường hay sao, tại sao tôi lại cảm thấy Chúc Yểu của ban bọn họ còn đẹp hơn cậu ta”...

Cô ta liền không khống chế được mà làm ra một việc ngu xuẩn ti tiện.

Hốc mắt Hứa Du Du phiếm hồng, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể cô ta, nói một câu: “... Cậu thật khờ.”

Tiếng nước trong toilet vang lên ào ào.

Chúc Yểu đã tẩy trang xong, sau khi đơn giản rửa qua liền dùng khăn giấy chà lau khuôn mặt. Nước lạnh đến tận xương, khi cô lau mặt xong và quay lại hậu trường thì liền thấy nữ sinh mặc váy múa ba lê trắng noãn đang xấu hổ đứng nói bên cạnh Nguyên Trạch. Đó chính là người nhảy ra múa mở màn kia, hoa khôi Trình Hiểu Oánh của năm nhất. Không biết họ nói cái gì mà hai má Trình Hiểu Oánh đỏ bừng, đôi mắt e lệ ngượng ngùng.

Chờ đến khi Nguyên Trạch đi tới trước mặt, lúc đưa bình nước cho Chúc Yểu, cô liền duỗi tay nhận lấy, hỏi anh: “Sao cậu lại tới đây?” Không phải là anh đang ở chỗ khán đài xem diễn hay sao?

Nguyên Trạch nhìn chằm chằm khuôn mặt nho nhỏ trắng như tuyết của cô, nói: “Đến xem cậu.”

Mở bình nước, hơi trắng nóng hầm hập bốc ra.

Cả khuôn mặt Chúc Yểu bị mờ đi trong làn hơi, lông mi dính hơi nước, có chút ẩm ướt, đôi mắt dường như cũng được gột rửa, đen bóng mà sáng ngời, giống như một loại bảo thạch trân quý nào đó.

Chúc Yểu mím đôi môi thanh tú, hơi hé miệng uống nước ấm, thân thể bị cóng đến phát lạnh tức khắc như được rót vào một dòng nước ấm. Cả người đều thoải mái. Uống vào mấy ngụm, nắp lại bình nước, Chúc Yểu ngửa đầu nhìn anh. Vừa rồi anh nói chuyện với nữ sinh khác, cô còn có một ít tức giận, nhưng khi đôi mắt vừa trông đến mặt anh thì cơn giận nhỏ xíu kia liền bốc hơi trong nháy mắt.

Triệu Thiến Đình đi đến bên cạnh Chúc Yểu, đưa điện thoại cho cô: “Chúc Yểu, điện thoại của cậu lúc nãy cứ rung mãi.”

Chúc Yểu nhận lấy di động, sau khi mở ra liền nhìn thấy mấy tin nhắn QQ. Là Hứa Du Du gửi cho cô. QQ của Hứa Du Du không biết đã thêm từ lúc nào. Chỉ là, tại sao cô ta lại đột nhiên gửi tin nhắn cho cô… Chúc Yểu nghi hoặc click mở, liền nhìn thấy mấy đoạn tin nhắn rất dài do Hứa Du Du gửi tới. Nói về chuyện nhu váy bị hủy lần này.

Lông mi Chúc Yểu nhẹ chớp vài cái. Khẽ nâng đầu, nhìn Nguyên Trạch, lại nhìn thoáng qua Triệu Thiến Đình. Triệu Thiến Đình quan tâm hỏi một câu: “Sao vậy?”

Chúc Yểu nói: “Hứa Du Du nói, nhu váy là do cậu ấy cố ý phá hỏng, cậu ấy… xin lỗi tớ.”

Triệu Thiến Đình hừ lạnh: “Quả nhiên. Vừa nghe tớ nói muốn đi tra camera thì liền nhanh chóng tới tự thú.” Cô ấy chớp chớp mắt với Chúc Yểu, lặng lẽ nói với cô: “Thật ra camera của lớp chúng ta bị hỏng vài ngày rồi, nhưng mà tớ cố ý lừa cậu ta.” Lại không ngờ rằng, Hứa Du Du này lại nhanh đến khai báo như vậy.

Chúc Yểu nhìn chằm chằm vài đoạn tin nhắn xin lỗi thành khẩn trên màn hình kia, yên lặng cất điện thoại vào trong túi.

Hứa Du Du không chỉ lén xin lỗi Chúc Yểu mà còn chủ động thừa nhận trong nhóm chat lớp rằng sự việc là do mình làm. Là bởi vì ghen ghét Chúc Yểu cho nên mới nhất thời xúc động làm ra chuyện như vậy, hy vọng có thể nhận được sự tha thứ của cô. Hứa Du Du ngày thường tùy tiện, miệng vốn dĩ vô duyên, ỷ vào có bạn tốt là Lâm Chỉ Y cho nên mới có thể tác oai tác quái. Bạn học ban 9 tuy không nói gì cô ta nhưng thái độ với Hứa Du Du rõ ràng lạnh nhạt hơn.

Có vài nữ sinh còn cố ý gửi tin nhắn an ủi Chúc Yểu.

Hội diễn Nguyên Đán kết thúc, khi quay trở lại phòng học, Hứa Du Du và Lâm Chỉ Y đã đi rồi.

Tưởng Điềm Nha cầm lấy cặp sách sửa sang lại đồ đạc, trong miệng vẫn hơi không phục: “Loại chuyện như vậy mà chỉ xin lỗi trong nhóm chat lớp thì có tính là gì? Chẳng lẽ không thể đối mặt xin lỗi hay sao? Rất không có thành ý.”

Trình Gia Úy ném cặp sách lên vai rồi nhìn về phía Tưởng Điềm Nha, lắc đầu cảm thán: “Nữ sinh các người thật quá khủng bố.”

“Roẹt” một tiếng kéo lại khóa cặp sách, Tưởng Điềm Nha trừng lớn mắt: “Cậu nói cái gì đó.”

Trình Gia Úy cợt nhả, một phát nhấc lên cặp sách của Tưởng Điềm Nha, vỗ nhẹ xuống đầu cô xong liền đi ra khỏi phòng học: “Đi, tớ đưa cậu về nhà.”

“Ai thèm cậu đưa, trả lại cặp sách cho tớ.” Tưởng Điềm Nha theo sau tức giận muốn hộc máu, trên hành lang vang vọng tiếng hai người đùa giỡn, càng lúc càng xa.

Có chút hiểu được hàm nghĩa cử chỉ của Trình Gia Úy. Trong lòng Chúc Yểu phiếm ngọt, quay đầu lại, liếc nhìn Nguyên Trạch ở bên cạnh. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau một cái, không nói gì. Sau đó cô ăn ý mà cùng anh ra khỏi phòng học và đến lán để xe đạp.

Ánh chiều tà của hoàng hôn dịu dàng bao phủ lên người anh và cô. Chúc Yểu theo anh ra khỏi khu dạy học, đi qua bồn hoa, trăm bông hoa đã lụi tàn, chỉ còn lại mùi vị của sương giá, hương thơm kéo dài. Nghe mùi hoa, thân mình Chúc Yểu tựa trên người anh, cùng anh nói về chuyện Hứa Du Du: “Tớ cảm thấy… Chuyện này, giống như không phải do cậu ấy làm.”

Nguyên Trạch ngoái đầu nhìn lại, ý bảo cô nói tiếp. Tiếng Chúc Yểu khe khẽ lại rất chắc chắn: “Cậu thấy đó, bình thường Hứa Du Du quả thật có quan hệ không tốt với chúng ta nhưng tính cách cậu ấy trực tiếp, hay nói thẳng ra.” Hơn nữa, cô còn nhớ rõ, có lần Hứa Du Du không cẩn thận ném phấn viết lên người cô, sau đó cô ta còn lập tức nói xin lỗi.

Nguyên Trạch hơi giương khóe môi, ánh mắt so với anh chiều tà thì còn muốn ôn hòa hơn: “Công chúa rất thông minh.”

Cô có chỗ nào thông minh chứ. Là Hứa Du Du quá lộ liễu. Chuyện này không phải do Hứa Du Du làm, cậu ấy lại có thể chủ động xin lỗi thành khẩn như thế thì người thật sự làm việc này là ai, có thể nghĩ ra được.

Chúc Yểu vuốt cằm vừa đi vừa nghĩ. Cô không đắc tội cô ta ở chỗ nào, thành tích cũng không bằng cô ta, ở quan hệ trong ban 9, cũng không đuổi kịp cô ta, cô chủ nhiệm và các giáo viên đảm nhiệm khóa đều coi cô như bảo bối trong lòng bàn tay. Thật sự không có lý do gì để ghen ghét cô nha.

Chúc Yểu nhíu mày: “Hứa Du Du nói những việc đó là do ghen ghét tớ, chắc là ý tưởng của cậu ấy, nhưng mà…” Ánh mắt dần dần dịch từ nơi xa đến gần, cuối cùng dừng trên mặt Nguyên Trạch. Bỗng nhiên chớp mắt một cái, đôi mắt Chúc Yểu tỏa sáng, ý cười tràn ra bên môi.

Nguyên Trạch nhìn cô đầy hứng thú.

Giọng của cô vừa giòn lại ngọt, “Tớ cảm thấy là bởi vì cậu. Cậu xem, cậu ấy thích cậu, nhưng cậu thì…”

Khóe môi hơi nâng, đôi mắt Chúc Yểu nhìn anh thẳng tắp, trên mặt thiếu nữ còn hiện lên tươi cười ngọt ngào. Gió lạnh thổi qua, tẩy trang xong, tóc cô còn chưa kịp chải lên, dịu dàng rơi trên sườn mặt. Ánh mắt Nguyên Trạch đen nhánh, cũng lẳng lặng nhìn cô.

Nhìn nhau mấy giây, Chúc Yểu mở miệng, nhỏ giọng chậm rãi nói: “Nhưng cậu thì… thích tớ. Cho nên cậu ấy mới ghen ghét.”

Nguyên Trạch gật đầu: “Ừ.”

Đôi mắt Chúc Yểu hiện lên tia sáng, có chút thẹn thùng, thế nhưng nghe được tiếng Nguyên Trạch lại làm mặt cô thoáng chốc lộ vẻ vui mừng.

Cô nhảy lên, trực tiếp nhảy lên bồn hoa bên cạnh.

Đế giày giẫm lên gạch men sứ màu xanh lam sạch sẽ của bồn hoa. Dưới ánh nắng chiều, tươi cười của tiểu công chúa đặc biệt ngọt ngào, tiếng nói giòn tan: “Cậu nói ‘Ừ’!”