Chương 42: Ăn ý

Chương 42: Ăn ý

Phùng Tinh Vãn quả thật không biết công chúa ngày xưa ngưỡng mộ thái phó, lại càng không biết được, vị thái phó bày mưu lập kế kia sẽ tiếp xúc với công chúa.

Ở trong mắt Phùng Tinh Vãn-nữ quyến trong khuê phòng, hai người gần như không có tiếp xúc gì. Thậm chí trong quá trình ở chung với tiểu công chúa, cô cũng chưa bao giờ nghe thấy người nhắc tới người vừa ý công tử nhà nào. Có lần, cô từ trong miệng hoàng hậu mới biết được, tiểu công chúa uyển chuyển từ chối việc bà sắp xếp Nguyên Trạch làm Phò mã.

Khi đó, cô vô cùng kinh ngạc___ Tất cả cô gái ở Đại Ngụy đều muốn gả cho người đó, tại sao tiểu công chúa lại chướng mắt.

Trong ấn tượng của Phùng Tinh Vãn, giữa tiểu công chúa và thái phó không có mối liên hệ nào .

Bởi vậy, khi cô nhìn thấy một màn kia, thật hết sức chấn động… Thế cho nên dù bây giờ cô không muốn dây dưa cùng người có quan hệ với kiếp trước thì vẫn không nhịn được nhắc nhở tiểu công chúa một câu: “Người nhất định phải cùng ngài ấy ở bên nhau.”

Phùng Tinh Vãn tri kỷ kéo bức mành cho cô. Ánh sáng trong phòng thay quần áo hơi tối, Chúc Yểu cầm túi giấy, nhíu mày im lặng, vẫn còn nghi hoặc đối với lời Phùng Tinh Vãn vừa nói. Cô thích Nguyên Trạch, đương nhiên sẽ cùng anh ở bên nhau. Nhưng mà, lấy tính cách của Phùng Tinh Vãn, tại sao lại nói chuyện này với cô? Hay là, có một số việc mà cô không biết?

Bây giờ không phải lúc nghĩ mấy cái này. Tóm lại sau này nếu có cơ hội sẽ hỏi chị ấy.

Đặt túi giấy trên ghế, Chúc Yểu lấy nhu váy được gấp chỉnh tề bên trong ra, lúc chuẩn bị thay lại đột nhiên phát hiện, nơi bả vai nhu y có hai chỗ bị hủy hoại.

Hai bên trái phải chia nhau kéo ra một cái lỗ lớn, bên phải bị hủy hoại đặc biệt nghiêm trọng, nếu mặc vào, chỉ sợ toàn bộ bả vai đều sẽ lộ ra mất.

Bên ngoài. Triệu Thiến Đình đang nói chuyện với lớp trưởng ban 7 về Phùng Tinh Vãn mới đi vào vừa rồi: “Này, đó chính là con gái Hiệu trưởng đúng không? Thoạt nhìn rất mờ nhạt nha.”

Lớp trưởng ban 7 gật đầu, ánh mắt nhìn theo phương hướng Phùng Tinh Vãn đi vào, nói: “Còn không phải như vậy sao. Nếu không phải lúc ấy Phùng hiệu trưởng đúng lúc nhìn thấy Chúc Hằng bắt nạt cậu ấy thì chắc có lẽ đến tận khi tốt nghiệp tớ cũng không biết…” Tính tình Phùng Tinh Vãn trầm mặc an tĩnh, bình thường cũng chỉ đi cùng với bạn cùng bàn là Từ Điềm.

Hội diễn Nguyên Đán lần này, ban 7 có được tiết mục đặc sắc cũng là vì chủ nhiệm lớp có ý muốn cùng Phùng Tinh Vãn lên sân khấu.

Triệu Thiến Đình vuốt cằm gật đầu.

Tiếp đó thấy Chúc Yểu đi ra với vẻ mặt suy sụp liền tiến lên hỏi: “Tại sao lại không thay quần áo?”

Chúc Yểu đưa nhu y cho cô ấy xem. Triệu Thiến Đình nhận lấy, vẻ mặt nháy mắt bùng nổ: “Mẹ nó, ai lại thiếu đạo đức như vậy? Tại sao lại biến thành như vậy… Này mặc như thế nào chứ?” Nhu y vốn đã mỏng manh xuyên thấu, bây giờ lại bị làm thành một tấm rách tả tơi.

Nhu váy và giày thêu vẫn luôn được đặt trong túi giấy, Chúc Yểu vốn không động vào. Sáng nay được đưa tới trường học, nó vẫn luôn nằm trong ngăn kéo. Bây giờ sắp lên sân khấu biểu diễn, không ngờ nó bỗng nhiên lại thành như vậy. Không biết là ai đã làm. Nhưng bây giờ quan trọng nhất là nghĩ cách giải quyết vấn đề.

Đôi mắt Chúc Yểu hơi rũ xuống, nghĩ nghĩ, lại nâng lên nhìn về phía Triệu Thiến Đình: “Bây giờ hỏi mượn chị họ cậu còn kịp không?”

Tiệm của Thư Đường cách Hành Trung gần, nếu bây giờ đưa quần áo đến đây, theo lý thuyết thì có thể đuổi kịp.

Triệu Thiến Đình ảo não nói: “Nghỉ tết Nguyên Đán, chị họ tớ đã bay đến Thái Lan chơi từ hôm qua rồi, mặc dù trong nhà chị ấy có chìa khóa cửa tiệm, thế nhưng một đi một về thì nhất định không kịp.” Trong tay nắm nhu y rách nát, Triệu Thiến Đình càng nghĩ càng giận, “Đều là bạn học cùng lớp mà tại sao một chút cảm giác vinh dự của lớp cũng không có. Thủ đoạn này thật con mẹ nó ti tiện.”

Triệu Thiến Đình biết trong ban 9 thì Hứa Du Du là người không ưa Chúc Yểu nhất. Lúc này tuy rằng không nói thẳng nhưng trong lòng đã sớm nhận định, đây nhất định là do Hứa Du Du làm.

Triệu Thiến Đình nhét quần áo vào túi giấy, phiền não vò đầu bứt tai.

Ánh mắt Chúc Yểu bình tĩnh nhìn Triệu Thiến Đình, sau đó duỗi tay cầm lấy nhu y, tự hỏi một lúc lâu. Khuôn mặt trắng nõn có sự bình tĩnh không phù hợp với dáng vẻ nhu nhược nhỏ xinh của của mình, cô nói: “Triệu Thiến Đình, cậu có cách nào lấy được kim chỉ tới đây không?”

Triệu Thiến Đình hoàn hồn, nghe giọng nói mềm mại của Chúc Yểu, đôi mắt bỗng nhiên trừng lớn: “Ban 7 ở bên cạnh có kim chỉ, tớ vừa thấy bọn họ khâu nút áo kia mà…” Dừng lại, âm giọng cất cao hơn, “Không phải là cậu muốn khâu lại tại chỗ đấy chứ?”

Đã là thời đại gì rồi, nào có nữ sinh nào am hiểu khâu vá.

Triệu Thiến Đình căn bản không nghĩ tới phương diện Chúc Yểu tự mình khâu áo, nói cho cùng thì đại tiểu thư nhà người ta, quần áo trên người đều là hàng hiệu đó. Vì thế vẻ mặt như đưa đám nói, “Tớ ngay cả kim cũng không biết xâu, thật sự không khâu được. Hay là để tớ hỏi một chút xem bạn nữ trong lớp có ai biết vá khâu hay không?”

Chúc Yểu mỉm cười lắc đầu: “Cậu chuẩn bị kim chỉ giúp tớ là được, ừm… Cần chỉ cùng màu với nhu y này.”

Lúc này Triệu Thiến Đình nghe được, Chúc Yểu muốn đích thân khâu. Đôi mắt cô liếc nhìn Chúc Yểu chằm chằm.

Cô đã vội muốn chết mà Chúc Yểu lại không nóng nảy chút nào.

Cuối cùng Triệu Thiến Đình tới ban 7 mượn kim chỉ rồi tìm một góc sau sân khấu ở cùng Chúc Yểu. Thế nhưng trong lòng vẫn có chút không yên tâm, vì thế cô nắm chặt di động trên tay, bắt đầu gửi tin nhắn lên nhóm chat lớp, dò hỏi xem có bạn nữ nào trong lớp biết khâu áo. Nếu ai biết thì lập tức nhanh chóng tới hậu trường.

Qua lại mấy câu, bạn học ban 9 đều biết chuyện nhu váy của Chúc Yểu bị hủy hư.

Trong hội trường.

Tưởng Điềm Nha nhìn tin tức trong nhóm lớp, nhịn không được chửi nhỏ một câu.

Trình Gia Úy cũng đang xem nhóm lớp, giơ tay chạm vào đầu Tưởng Điềm Nha ở phía trước, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Quần áo trong ảnh chụp lần trước không phải vẫn còn tốt lành sao? Tại sao đột nhiên lại bị hư hao như vậy?

Tưởng Điềm Nha liếc Hứa Du Du ở bên cạnh, không chỉ tên nói họ mà chỉ nói thầm một câu: “Ai biết là do quỷ thiếu đạo đức nào làm. Thật âm hiểm!”

Lúc Hứa Du Du nhìn thấy tin tức trong nhóm chat lớp, trong lòng cũng “Lộp bộp” một tiếng.

Cái loại cảm giác này rất kì quái, rõ ràng không liên quan đến cô ta, nhưng ngày thường cô ta là người có quan hệ không tốt nhất với Chúc Yểu, bây giờ quần áo Chúc Yểu bị người ta phá hỏng, phản ứng đầu tiên của cô ta chính là___ Bạn học nhất định sẽ nghĩ là do cô ta làm.

Rõ ràng không có làm, nhưng không biết tại sao cô ta lại chột dạ. Cảm giác hết đường chối cãi.

Hứa Du Du không gây sự với Tưởng Điềm Nha mà chỉ đáp lại một câu: “Bệnh tâm thần.”

Triệu Thiến Đình không chớp mắt nhìn chằm chằm tin tức trong nhóm chat lớp, gấp đến nỗi dậm chân. Sau đó cô thấy Lâm Chỉ Y gửi tin nhắn: [Tớ biết một chút, nhưng mà trình độ không tốt lắm.]

Lâm Chỉ Y học giỏi toàn diện, từ trước đến nay không làm trội. Học sinh giỏi luôn là như vậy, luôn khiêm tốn. Tin nhắn vừa gửi đi, phía dưới liền có nam sinh ồn ào.

-

“Thời khắc mấu chốt, vẫn phải để hoa khôi của ban xuất mã.”


-

“Lâm Chỉ Y học tập tốt như vậy mà còn biết khâu áo. Như vậy quá toàn năng rồi.”


-

“Đặt ở cổ đại thì Lâm Chỉ Y chính là tiểu thư khuê các nhỉ.”


Lâm Chỉ Y không để ý đến các nam sinh đang nói, chỉ tag Triệu Thiến Đình: [Bây giờ tớ đến đó hả?]

Mặt mày Triệu Thiến Đình giãn ra, cuối cùng cũng tìm được cứu tinh. Nhanh chóng gõ ra một hàng chữ, nói cô ta tới hậu trường. Sau khi gửi xong, cô xoay người nhìn về phía Chúc Yểu, tiếp đó… Triệu Thiến Đình sửng sốt tại chỗ.

Chúc Yểu ôm quần áo ngồi trong góc.

Ánh đèn vàng mỏng manh. Chung quanh người người nhìn tới. Thân ảnh cô gái tinh tế nhỏ xinh, điềm đạm an tĩnh. Hơi thấp đầu, vài sợi tóc mềm mại uyển chuyển nhẹ nhàng rơi xuống, khuôn mặt vẽ cổ điển tràn đầy nghiêm túc. Bàn tay tinh tế trắng nõn cầm kim chỉ, động tác thành thạo mà dứt khoát xuyên đi xuyên lại trên nhu y.

Có lẽ bởi vì hóa trang rất cổ điển nên khi ngoái đầu nhìn lại, lúc Triệu Thiến Đình nhìn tới Chúc Yểu thì cô bỗng nhiên có một loại cảm giác vượt qua thời không.

Triệu Thiến Đình ngừng thở, sau đó bước vài bước đến trước mặt Chúc Yểu, cúi đầu, nhìn động tác may vá quen thuộc đến không tưởng của cô.

Ánh mắt Triệu Thiến Đình ngơ ngác, tầm mắt chuyển động theo đường kim chỉ qua lại kia, chậm rãi há mồm, sau đó chậm rãi phun ra: “Đậu… má!”

Hậu trường ồn ào náo nhiệt không hề ảnh hưởng tới động tác của Chúc Yểu.

Kim chỉ trong tay Chúc Yểu, thần tốc khâu áo.

Không đơn giản là khâu áo. Thời gian coi như đủ, Chúc Yểu linh hoạt khâu vá đồng thời kết hợp thêu nơi khâu vá với nhu y hoa đào, thêu thành hình dáng hoa đào đơn giản.

Triệu Thiến Đình lén lút nhìn ra phía cửa ra vào, ánh mắt không thể tưởng tượng, kinh ngạc cảm thán: “Chúc Yểu… Cậu không phải từ cổ đại xuyên đến chứ?” Vậy mà còn biết thêu thùa. Ngày thường một chút cũng không nhìn ra. Ở trong mắt Triệu Thiến Đình, Chúc Yểu chính là một bạn học an tĩnh, không gây chuyện, thành tích rất kém, trong nhà lại có tiền.

Chúc Yểu mỉm cười, giọng ngọt thanh: “Tớ có học qua một chút.”

Tài nghệ thêu thùa của nữ tử Đại Ngụy phần lớn đều rất tinh vi.

Chúc Yểu tuy là công chúa, nhưng lúc tuổi nhỏ ngây thơ cũng từng khao khát sẽ có một ngày tự mình may áo bào cho phu quân. Tài may vá của cô là do tú nương tốt nhất hoàng cung Đại Ngụy truyền thụ. Gần như truyền hết, lúc cô học cũng rất nghiêm túc. Bây giờ tuy lâu rồi không chạm vào nhưng nói cho cùng cũng là nhiều năm học tập, tay một khi chạm vào kim chỉ, đầu ngón tay liền có cảm giác.

Khi Hứa Du Du cùng Lâm Chỉ Y đến liền nhìn thấy Chúc Yểu an tĩnh ngồi khâu áo trên ghế tròn. Thấp sườn mặt. Từ góc độ này nhìn qua, cô giơ tay, lộ ra cổ tay nhỏ nhắn, trắng như tuyết.

Ánh mắt Lâm Chỉ Y cũng ngẩn ra.

Triệu Thiến Đình nhìn Chúc Yểu khâu áo đến xuất thần, dường như đã quên mất Lâm Chỉ Y.

Bây giờ nhớ tới, ngượng ngùng nói: “Hình như đã làm cho cậu đi một chuyến tay không rồi…” Cô duỗi tay chỉ chỉ Chúc Yểu, “Chúc Yểu thật sự rất lợi hại nha.”

Khuôn mặt cứng đờ của Lâm Chỉ Y rất nhanh lại lộ ra mỉm cười: “Không sao, giải quyết được vấn đề là được rồi.”

Hứa Du Du hơi tức giận: “Vậy không phải giày vò người sao. Vừa rồi Chỉ Y lo lắng gần chết, vội vội vàng vàng chạy tới, xuýt chút nữa còn té ngã một cái.”

Triệu Thiến Đình lập tức nói: “Thật ngại quá.”

Lâm Chỉ Y lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Chúc Yểu.

Sân khấu.

Tiết mục đặc sắc lộ diện. đã đến lượt ban 3 năm ba. Người chủ trò giới thiệu chương trình xong, tiết mục bắt đầu. Giữ hàng ghế đầu tiên dưới sân khấu, hiệu trưởng Phùng và ban lãnh đạo nhà trường đang ngồi cùng nhau, lần lượt chấm điểm cho từng tiết mục một. Chờ nhạc trên sân khấu vang lên, màn che thật nặng được kéo ra, đèn tụ quang đủ mọi màu sắc lập lòe, nhịp điệu sục sôi hăng hái vang lên___ Nam sinh trẻ tuổi tinh thần phấn chấn mặc quần jean áo cao bồi, nghiêng thân thể, tay đè lại mũ lưỡi trai, lên sàn rất đẹp trai.

Tiết mục trước phần lớn là để chúc mừng theo quy củ, diện mạo Chúc Hằng tuấn lãng, cợt nhả đứng trên sân khấu, nhẹ nháy mắt phải, thổi một cái hôn gió xuống phía dưới.

Các học sinh đang nhàm chán lập tức sôi trào. Nữ sinh vội bụm mặt.

Cùng với động tác đẹp trai lúc chơi côn của Chúc Hằng, côn nhị khúc ở trong tay hắn và thân thể linh hoạt di động múa may, mồ hôi rơi, l*иg ngực phập phồng, cả người tản ra niềm nhiệt huyết tuổi trẻ của nam sinh cao trung.

Cả hội trường đều sôi trào. Không khí được kéo lên. Ngay cả các nữ sinh bình thường sợ hãi Chúc Hằng cũng đều liên tục thét chói tai.

Hiệu trưởng Phùng lé mắt nhìn Chúc Hằng trên sân khấu, trên mặt tràn đầy ghét bỏ, nói thầm một câu: “Biểu diễn cái gì chứ.”

Hiệu trưởng Phùng cầm lấy bút đen trong tầm tay, chuẩn bị chấm điểm cho Chúc Hằng. Mà ở trên sân khấu màn múa côn của Chúc Hằng sắp kết thúc, nâng cánh tay lên, nhấc ra mũ lưỡi trai trên đầu tùy ý ném xuống dưới sân khấu…

Trên đỉnh đầu tối sầm lại, có thứ gì đó đập xuống. Tay hiệu trưởng Phùng run lên, tròng mắt chuyển động, bỗng chốc nhìn lên trên.

Mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu không nghiêng không lệch, vừa vặn dội trên đầu ông.

Hiệu trưởng Phùng bình thường nghiêm túc đứng đắn. Ban lãnh đạo nhà trường ở bên cạnh nhìn thấy mũ lưỡi trai trên đầu ông đều che miệng, rối rít nín cười.

Hiệu trưởng Phùng hừ nhẹ một tiếng, lấy mũ lưỡi trai trên đầu xuống, sau đó cầm bút, chấm trên giấy cho ban ba điểm thấp nhất trong lịch sử.

Tự cảm thấy biểu hiện của mình rất tốt nên Chúc Hằng trở lại chỗ ngồi dưới khán đài. Nhận lấy nước do đàn em đưa tới, thoải mái uống ừng ực ừng ực.

“... Tào tào thiết thiết thác tạp đàn, đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn. 《 Tỳ bà hành 》của Bạch Cư Dịch chắc hẳn mọi người đã rất quen thuộc rồi. Tỳ bà là nhạc khí cổ của quốc gia ta, mà dương cầm lại được xưng là ‘Vua nhạc cụ’ nhạc cụ cổ điển của phương Tây. Tiếp theo, mời thưởng thức___ Chúc Yểu và Đường Việt của ban 9 năm ba sẽ mang đến cho mọi người tiết mục 《 Xuân giang hoa nguyệt dạ 》 hợp tấu tỳ bà và dương cầm.

Ánh đèn trên sân khấu hơi mờ đi.

Tiếng dương cầm thanh nhã dần dần truyền ra. Không thấy người, chỉ nghe tiếng đàn. Màn che bên trái từ từ kéo ra, ánh đèn cũng dần dần từ tối mờ thành sáng. Xuất hiện đầu tiên chính là một chiếc dương cầm được quét nước sơn màu đen. Phía sau dương cầm có một nam sinh gương mặt thanh tú, mặc áo vest đuôi tôm, trước ngực mang cà vạt con bướm, ngón tay thon dài nhảy lên trên nhưng phím đàn đen trắng.

Âm nhạc nhu hòa phát ra theo đầu ngón tay nam sinh hạ xuống.

Cánh tay nam sinh tạm dừng, ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn đối diện.

Màn che bên phải dần dần được kéo ra.

Phảng phất giống như một cuốn tranh phong thủy đậm nhạt phù hợp, trục cuốn tranh được chậm rãi mở ra. Một thân ảnh tinh tế diễm lệ, vượt qua thời không mà đến. Vạt áo nhẹ nhàng vẽ ra cung nữ trong cung, ôm tỳ bà, như nhàn hoa chiếu nguyệt[2]. Khuỷu tay nhỏ bé yếu ớt đến không thể nắm chặt, một đoạn dải lụa choàng hời hợt cong lẳng lặng rũ xuống, phảng phất như ánh trăng vắt ngang. Ngón tay gầy yếu trắng như ngọc gảy đàn cổ, cúi đầu, sườn mặt tinh xảo hoàn hảo, vài sợi tóc mềm mại tự do rũ xuống. Rũ mi cười nhạt, mặt như hoa đào.

[2]Nhàn hoa chiếu nguyệt: chỉ nét đẹp của con gái, tương tự như hoa nhường nguyệt thẹn.

Tiếng tỳ bà linh động ưu nhã.

Hoàn toàn tương phản với tiết mục sôi động trước đó, tất cả giáo viên và học sinh dưới khán đài đều vô thức im lặng.

Có nam sinh nhìn đến ngây ngốc nói: “Đây là Chúc Yểu của ban 9 sao? Một thân cổ trang này thật quá đẹp.”

Có người đáp lại: “Ban 9 đều là những người có giá trị nhan sắc cấp thần tiên? Ban bọn họ không phải có nam thần Nguyên Trạch và hoa hậu giảng đường Lâm Chỉ Y sao? Tại sao giá trị nhan sắc hai vị này lại cao như vậy?”

Nam sinh phản bác: “Tôi cảm thấy Chúc Yểu còn đẹp hơn Lâm Chỉ Y.”

Nữ sinh bên cạnh cũng sôi nổi gia nhập đề tài thảo luận: “Học tỷ Chúc Yểu hóa trang cổ trang như vậy thật sự đẹp đến nỗi làm tớ phải choáng váng, khí chất độc nhất… Ấy vậy mà còn đàn tỳ bà giỏi đến thế.”

Cũng có người trêu chọc hai anh em Chúc Hằng Chúc Yểu: “Phong cách của Chúc Yểu và anh trai cô ấy khác nhau quá nhiều nha. Một người là tiểu vương tử hip-hop, một người là tiểu công chúa cổ xưa.”

Khi tiếng dương cầm vang lên, ánh đèn sân khấu dừng trên người Đường Việt. Đến lượt tiếng tỳ bà vang lên, ánh đèn nhu hòa lại đổ xuống Chúc Yểu.

Khán đài yên tĩnh đen như mực, dường như chỉ còn lại hai người trên sân khấu. Phối hợp hết sức ăn ý.

Trình Gia Úy đã thấy ảnh chụp Chúc Yểu mặc nhu váy, nhưng lần trước là không hóa trang, lúc này cô chải búi tóc cổ trang, rũ mắt đàn tỳ bà, đối với nam sinh mà nói thì không thể nghi ngờ là một loại kinh diễm mạnh mẽ đánh sâu vào thị giác.

Chúc Yểu an tĩnh điềm mỹ, bình thường ăn mặc đồng phục to rộng, yên lặng ôn tập, thân thể nhỏ nhắn cả ngày bị bài tập ép đến thở không ra hơi. Thế nhưng hiện tại, khi dỡ xuống việc học nặng nề, lúc ôm tỳ bà đàn một khúc, liền phóng thích những quang mang bị thụ liễm, an tĩnh, lại hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Mày đẹp môi đỏ, phong cách cổ xưa uyển chuyển.

Tiếng tỳ bà đã đẹp, người đàn tỳ bà càng đẹp hơn.

Trình Gia Úy quay đầu nhìn về phía Nguyên Trạch ở bên cạnh.

Thấy mắt ánh nhìn sân khấu, vẻ mặt yên tĩnh, ánh mắt lại không dịch chuyển nửa phần. Hắn đè thấp tiếng nói, hơi nghiêng đầu, cố ý trêu chọc một câu: “Thoạt nhìn như kia, cái tên nhóc Đường Việt kia rất xứng với bạn cùng bàn của cậu đấy. Đặt trong cổ đại, cái đó gọi là gì nhỉ…”

Trình Gia Úy vuốt cằm suy tư, ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng “À” một tiếng: “Cầm sắt hòa minh[1] đó nha.”

Nguyên Trạch không nói gì.

[1]Cầm sắt hòa minh: là một thành ngữ của Trung Quốc với cách phát âm của qín sè hé míng, có nghĩa là cặp đôi này rất thân mật và phù hợp.

------------------------------------------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Thái phó: Lấy mic của cậu ta đi, cảm ơn.