Chương 51: Am hiểu

Chương 51: Am hiểu

Bữa cơm này thật sự ấm áp. So với lần đầu tiên Nguyên Trạch tới nhà Chúc Yểu thì lần này có vẻ thân thiết hòa hợp hơn rất nhiều. Lúc Nguyên Trạch phải ra về, Tiêu Minh Châu nói với Chúc Yểu: "Yểu Yểu, con đi tiễn tiểu Trạch đi." Sau khi Nguyên Trạch đổi giọng gọi cô chú thì Tiêu Minh Châu cũng rất quen thuộc mà bắt đầu gọi nhũ danh của Nguyên Trạch.

Tuy Chúc Yểu có chút mờ mịt nhưng vẫn nhanh chóng đáp: "Vâng." Cô cũng đang muốn tiễn Nguyên Trạch, nhưng vì ngại ba mẹ còn ở đây nên không tiện biểu hiện quá mức thân mật với anh.

Chúc Tấn Ung đang uống trà hừ một tiếng.

Chúc Hằng đang bóc hạt thông nghe vậy liền vỗ vỗ tay đứng dậy: "Con cũng đi tiễn."

Tiêu Minh Châu trừng hắn: "Lên lầu làm bài tập cho tôi đi, nếu không thi đậu đại học thì cứ chờ coi."

Chúc Hằng đã sớm dự đoán được trường hợp này, đây cũng là lý do vì sao lúc trước hắn căn bản không muốn nói cho Tiêu Minh Châu biết chuyện Nguyên Trạch thích Chúc Yểu. May mà bây giờ thời đại khác biệt, nếu còn ở Đại Ngụy, chỉ sợ Tiêu Minh Châu đã sớm thúc giục Nguyên Trạch tới hạ sính đón dâu.

Chúc Yểu khẽ cười cười, trong ánh mắt đều là hình ảnh của Nguyên Trạch. Có chỗ nào còn chú ý tới biểu tình của người khác. Cô mặc quần áo quấn khăn quàng cổ xong liền đưa Nguyên Trạch ra cửa.

Ánh mặt trời ban trưa vừa đứng bóng, gió nhẹ nhàng thổi, dịu dàng lại thanh thản.

Hai người sóng vai tiến về phía trước, bàn tay rũ xuống trong lúc lơ đãng cọ xát vào nhau, va chạm như có như không. Đi được một đoạn đường ngắn, Nguyên Trạch chủ động cầm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau… Chúc Yểu vốn đang quan sát bóng dáng hai người dựa sát vào nhau, tay bỗng nhiên bị cầm lấy. Bước chân cô hơi ngừng lại, sau đó ngậm cười, nghiêng thân mình nhìn anh, đột nhiên hỏi: "Nguyên Trạch, cậu cảm thấy trong mấy món hôm nay thì món nào ngon nhất vậy?"

Đáy mắt Nguyên Trạch chứa ý cười mơ hồ lại ấm áp, sau đó nói: "Khoai tây sợi."

Bước chân Chúc Yểu chợt dừng lại, vội nói: "Đó là tớ làm."

Nguyên Trạch cũng dừng bước chân lại nhìn cô: "Vậy à?"

"Ừ." Chúc Yểu gật mạnh đầu, giống như rất kiêu ngạo. Qua sự chỉ đạo của Tiêu Minh Châu, Chúc Yểu miễn cưỡng xào khoai tây sợi, kết quả cũng không tệ lắm. Chỉ là… Lại không tồi, kia cũng chỉ là một đĩa khoai tây ti đơn giản bình thường. Rất đỗi vui mừng, đôi mắt Chúc Yểu phát sáng nhìn anh, nói chắc chắn, "Tại sao cậu lại biết đó là tớ làm?"

Nguyên Trạch nhất định biết khoai tây sợi là do cô làm nên mới nói ăn ngon. Nhưng mà cô rõ ràng còn chưa nói nha.

Nguyên Trạch cười cười.

Cô thích ai đều sẽ biểu hiện hành vi cử chỉ ra ngoài, đồ ăn ngon nhất đều đặt trước mặt anh, cô lại chỉ gắp mỗi đĩa khoai tây sợi đơn giản bình thường. Còn có, mỗi lần anh gắp khoai tây sợi thì đôi mắt cô đều không rời đi. Quá dễ nhìn ra.

Nguyên Trạch nói: "Thần không biết."

Chúc Yểu không tin, đôi tay ôm lấy cánh tay anh, giọng điệu mang theo vài phần nghịch ngợm: "Cậu nhất định biết."

Nguyên Trạch nhìn khuôn mặt giơ lên của cô, cúi người, nhẹ nhàng hôn xuống môi cô. Vẫn là một cái hôn rất dịu dàng, Chúc Yểu ngốc ngốc, vành tai phiếm hồng, lòng bàn tay theo bản năng sờ dưới cánh môi. Trong lòng ngọt ngào, thế nhưng… Chúc Yểu lại ngửa đầu nhìn Nguyên Trạch lần nữa, nhẹ giọng nói thầm: "Mỗi lần đều nhẹ như vậy…"

Nguyên Trạch đột nhiên nhìn cô.

Chúc Yểu ngơ ngác, vô thức nuốt nước miếng, vẫn đỏ mặt nhỏ giọng nói với anh: "Tưởng Điềm Nha nói, lúc cậu ấy và Trình Gia Úy hôn môi, đều rất kịch liệt…"

Mười ngón tay đan vào nhau dần dần siết chặt. Vẻ mặt Nguyên Trạch nháy mắt cứng đờ, chậm rãi phun ra một câu từ trong yết hầu: "Các cậu còn nói cái này?"

A?

Chúc Yểu gật đầu. Cô không có kinh nghiệm yêu đương, Tưởng Điềm Nha tuy cũng là tình đầu nhưng tri thức lý luận đều phong phú hơn cô. Bây giờ bọn họ đều đang yêu, đương nhiên nói chuyện nhiều nhất cũng là về yêu đương. Tưởng Điềm Nha thích xem tiểu thuyết, mà tính cách Trình Gia Úy hoạt bát, thành ra những lúc không ai thấy, Tưởng Điềm Nha luôn bắt Trình Gia Úy diễn kiều đoạn[1] trong tiểu thuyết ngôn tình. Cốt truyện tiểu bạch cẩu huyết, nhưng nếu đặt vào bản thân đôi tình nhân đang yêu đương thì thật ấu trĩ, hai người lại còn chơi rất vui vẻ. Có đôi khi Trình Gia Úy còn chủ động cung cấp kịch bản.

[1]Kiều đoạn: là những đoạn ngắn xuất sắc hoặc tình tiết kinh điển trong điện ảnh.

Bỗng nhiên trầm mặc.

Gương mặt Chúc Yểu đỏ bừng, giọng mềm mại cẩn thận hỏi: "Nguyên Trạch, có phải cậu… không biết?" Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ chính là như vậy. Nguyên Trạch nội liễm an tĩnh, ngày thường chuyên chú học tập, lại có một phần tư tưởng bảo thủ của kiếp trước, đương nhiên sẽ khác với loại nam sinh phóng khoáng như Trình Gia Úy. Cho dù là người thông minh, nhưng nếu không tiếp xúc với này nọ thì tất nhiên sẽ không biết.

Vẻ mặt Nguyên Trạch hơi dịu đi, ánh mắt lại đen nhánh thâm trầm.

Chúc Yểu khẩn trương liếʍ liếʍ môi, an ủi nói: "Thật ra, cũng không sao mà."

Chúc Yểu nắm tay anh, muốn đi. Thân hình Nguyên Trạch lại bình tĩnh đứng tại chỗ, không chút lung lay. Chúc Yểu nhìn anh, nghi hoặc chớp mắt, mà trong một khắc, tay bị anh nắm chặt, lôi kéo cô đi sang bên cạnh.

Lực đạo của anh rất lớn, bước như sao băng, tấm lưng rộng lớn lại thẳng tắp có một loại tư thái lưu loát quả quyết, giống như muốn làm một việc rất quan trọng. Chúc Yểu không rõ nguyên do đi theo phía sau anh, gần như là chạy chậm theo.

Trên đường mòn đầy cây xanh.

Con đường dẫn đến một nơi yên tĩnh và hẻo lánh, cuối con đường là một đình hóng gió thanh nhã yên tĩnh. Bốn phía bóng râm che trời, chỉ có ánh mắt trời rất nhỏ rơi xuống do bị cành lá che khuất. Chạy chậm vài bước, Chúc Yểu thở hồng hộc. Dọc theo đường đi, đôi mắt cô luôn nhìn chằm chằm bả vai Nguyên Trạch. Càng đến chỗ yên tĩnh, tim đập càng lúc càng nhanh. Cô thở hổn hển bước vào đình hóng gió, còn chưa kịp nói chuyện thì thân thể Nguyên Trạch đã cúi xuống, đặt cô trên cây cột phía sau, hơi thở nam tính ập đến, rậm rạp hôn xuống.

Có lẽ do đi quá nhanh mà anh kịch liệt thở dốc. Bàn tay nóng bỏng cố định sau đầu cô, môi lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng cô. Không dịu dàng tinh tế như bình thường, lúc này anh hôn rất khẩn cấp, cảm giác như bị bão tố cắn nuốt… Chúc Yểu còn chưa kịp thẹn thùng mà cả người đã ngây ngốc trước rồi. Thân thể mảnh khảnh tinh tế ngơ ngác, ngẩng đầu lên.

Đến khi đầu lưỡi tê dại, thở không ra hơi thì đầu mới "Oanh" một tiếng, cả người như bị đốt.

Từ đầu đốt tới chân, ngón chân cũng cuộn tròn theo.

Kết thúc nụ hôn, hai chân Chúc Yểu đã nhũn ra, cả người gần như dựa hết vào trong lòng ngực anh. Đỏ mặt, một câu cũng không nói ra lời.

Chờ đến khi Chúc Yểu về đến nhà, đóng cửa phòng lại, lúc yên lặng ngồi trên sô pha, vẻ mặt còn có chút ngốc nghếch. Hơi phục hồi lại tinh thần, Chúc Yểu thử thăm dò, nhẹ nhàng chạm vào môi một chút, sau đó như bị điện giật mà thu tay lại, đỏ ửng thật vất vả mới rút khỏi khuôn mặt lại đốt lên.

Cầm lấy gối ôm liền vùi mặt vào.

Chúc Yểu ảo não lại thẹn thùng.

Ở trên sô pha nhẹ nhàng thở dốc, như nhớ tới cái gì, Chúc Yểu vội vã đứng lên, ngay cả dép lê cũng chưa kịp xỏ đã vội vàng chạy vào phòng vệ sinh.

Chúc Yểu đứng trước gương, nhìn bản thân thẹn thùng trong đó, sau đó chậm rãi, chậm rãi duỗi tay, kéo cổ áo len ra…

Mới thoáng nhìn qua Chúc Yểu đã đỏ mặt, nhanh chóng lấy cổ áo che lại.

Trong đầu vẫn là dáng vẻ Nguyên Trạch hôn cô vừa rồi, không ngừng lặp đi lặp lại. Môi lưỡi tiếp xúc triền miên, hơi thở dồn dập nóng bỏng, ấn cô hôn thật lâu. Loại cảm giác này hoàn toàn khác với bình thường, nhiệt tình mà nóng nảy.

Khi hôn cô xong, còn gục trên cần cổ cô mà thở dốc.

Sau đó chậm rãi nâng mặt lên, đối diện với cô, ánh mắt anh đen thẫm mê ly, sâu trong đó là du͙© vọиɠ thật mãnh liệt. Ánh mắt kia, căn bản không giống Nguyên Trạch ôn nhuận như ngọc của ngày thường…

Ngược lại có chút…

Sắc - tình.

Mùng sáu học sinh năm ba tựu trường. Buổi sáng Chúc Yểu ngủ quên, vội vã cần hai cái bánh bao liền xách theo cặp xách lên xe. Khi bước vào phòng học, giờ tự học buổi sáng còn chưa bắt đầu, học sinh ban 9 hầu như đã đến đông đủ.

Nguyên Trạch ngồi tại chỗ đọc sách.

Chúc Yểu đeo cặp đi vào. Trên lối đi nhỏ, Tưởng Điềm Nha cùng Trình Gia Úy đang nói chuyện.

Trình Gia Úy cầm cây lau sàn phết phết đất, đột nhiên đứng thẳng, nghiêng đầu nói với Tưởng Điềm Nha: "Hôm qua tớ thấy một truyện cười trên mạng, muốn nghe không?"

Tưởng Điềm Nha nghi hoặc nhìn qua. Trình Gia Úy chìa tay vẫy vẫy cô một cái. Tưởng Điềm Nha thò lại gần, Trình Gia Úy cười hì hì cúi người nói gì đó bên tai cô. Tưởng Điềm Nha nghe xong nhẹ nhàng "Trời ạ" một tiếng, tiếp đó đẩy Trình Gia Úy ra, mắng: "Trình Gia Úy, cậu thật háo sắc___"

Chúc Yểu sửng sốt, không hiểu sao lại nhìn Nguyên Trạch.

Nguyên Trạch vừa lúc ngẩng đầu, tầm mắt đối diện với cô, ánh mắt ôn hòa vô tội.

----------------------------------------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Hôm nay thái phó hơi sắc tình =.=