Chương 52: Công chúa

Chương 52: Công chúa

Chúc Yểu đến bên chỗ ngồi. Nguyên Trạch kéo lưng ghế ra giúp cô, sau đó tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Học kì mới bắt đầu, có nghĩa là kì thi đại học cũng càng ngày càng gần. Trước khi thời gian tự học buổi sáng kết thúc, cô chủ nhiệm Ứng Úc Lưu bước vào phòng học, đứng trên bục giảng nói một phen hùng hồn dõng dạc cổ vũ cả lớp. Cùng với tiếng chuông tan học thanh thúy vang lên, Ứng Úc Lưu bước xuống bục giảng, trước khi đi còn yêu cầu Lâm Chỉ Y ra ngoài nói chuyện.

Học sinh ban 9 nhỏ giọng nghị luận:

“Hoa khôi của ban 9 thi cuối kì rất kém, rớt đến số hạng thứ ba mươi mấy…" Số hạng ba mươi mấy tại Hành Trung cũng đã rất ưu tú. Nhưng đối với Lâm Chỉ Y, người gần như mỗi lần thi cử đều nằm trong top 3 mà nói thì biên độ trượt xuống như vậy, quả thật có hơi lớn.

"Đúng vậy đúng vậy, lần trước cậu ấy nói phát huy không tốt, tớ còn tưởng cậu ấy đang khiêm tốn, kết quả…"

"Thành tích của Lâm Chỉ Y không phải rất ổn định hay sao?" Có người hỏi.

"Không biết, chắc là do áp lực trong lòng lớn đó." Tiếp theo có người đáp lại.

Chúc Yểu yên lặng kiểm tra lại đáp án bài tập trong tay, Triệu Khiêm Trác quay đầu nói với cô: "Chúc Yểu, thi cuối kì cậu làm không tồi nhỉ?"

Chúc Yểu ngẩng đầu, cười nói: "Ừ." Ánh mắt rơi trên mặt Triệu Khiêm Trác, trên mũi cậu ta dán băng cá nhân, mặt trái có dấu viết bị trầy da, cô "Ôi" nhỏ một tiếng, quan tâm hỏi: "Mặt cậu sao lại thế này? Bị ngã sao?"

"À." Triệu Khiêm Trác sờ sờ mũi, "Cái này." Cậu ta ngượng ngùng nói, "Ngày mùng hai ấy, anh họ tớ cưỡi xe điện chở tớ, sau đó xảy ra chút ngoài ý muốn. Cũng may là chỉ trầy da một tí."

Chúc Yểu gật đầu: "Không sao là được rồi."

Nguyên Trạch nắm bút, mặt mày lạnh tanh, giọng trầm thấp mà thong thả nói với Chúc Yểu: "Chúc Yểu, viết bài tập."

À. Chúc Yểu cầm bút lên lần nữa.

Trên mặt Triệu Khiêm Trác mang ý cười, trong ánh mắt có chút xấu hổ, thấp giọng trêu chọc: "Bạn cùng bàn của cậu quản thật nghiêm."

Triệu Khiêm Trác có ý với Chúc Yểu, mà hằng ngày chung, cũng có thể nhìn ra được giữa Nguyên Trạch và Chúc Yểu không phải thân thiết bình thường. Yểu đương ở tuổi này là rất bình thường. Thích nữ sinh không thích mình cũng rất bình thường. Nếu là nam sinh khác, Triệu Khiêm Trác có lẽ còn có thể tranh thủ một chút. Nhưng người đó lại là Nguyên Trạch thì… Cậu ta đúng là không tự tin.

Chúc Yểu nhẹ nhàng "A" kêu lên. Theo bản năng nhìn sườn mặt Nguyên Trạch.

Thật ra Chúc Yểu cũng cảm giác được Nguyên Trạch ôn nhu đối với cô là thế, nhưng khi cô nói chuyện với các nam sinh khác, thái độ của anh liền rất cứng rắn. Đây có lẽ là du͙© vọиɠ chiếm hữu sinh ra trong khi yêu nhau.

Nguyên Trạch là người có tính cách nhìn như ôn nhuận nhạt nhẽo nhưng lại có du͙© vọиɠ chiếm hữu không hề tương xứng với bề ngoài của anh. Rất mãnh liệt.

Triệu Khiêm Trác nói: "Được rồi, không quấy rầy các cậu học tập nữa."

Nói xong xoay người.

Tần mắt Chúc Yểu dừng trên sống mũi cao thẳng của Nguyên Trạch, âm thầm nghẹn cười. Nguyên Trạch lật một trang sách, ngón tay thon dài thoải mái đặt trên mép trang sách trắng tinh, nghiêng mắt, nhìn cô đầy hứng thú.

Vành tai tiểu công chúa trắng nõn, đường cong sườn mặt nhu hòa tinh xảo, làn da trắng nõn. Đôi mắt chớp nhẹ, hơi mang vẻ giảo hoạt, thấp giọng hỏi anh: "Nguyên Trạch, sáng nay cậu ăn bánh bao có phải là chấm rất nhiều dấm chua hay không?"

Nguyên Trạch lại lật một trang sách, không nhanh không chậm mở miệng: "Không ăn bánh bao, buổi sáng ăn sủi cảo hấp."

Chúc Yểu cười "Vậy à" mộ tiếng. Chuẩn bị cúi đầu viết đề sai.

Lại nghe thấy Nguyên Trạch ở bên cạnh nghiêm trang nói: "... Nhưng mà có chấm dấm." Dừng một chút, ôn hòa bổ sung, "Rất nhiều."

"Hửm?"

Khi Chúc Yểu lại quay qua nhìn Nguyên Trạch thì đã thấy anh cúi đầu. Nhìn từ bên trên, thanh nhã ôn nhuận, nghiễm nhiên là một thiếu niên trầm mặc ít lời lại nhẹ nhàng như ngọc.

Chúc Yểu nhìn không được cười, trong lòng là một cổ ngọt ngào không tên.

Giữa trưa tại nhà ăn.

Tưởng Điềm Nha cùng Trình Gia Úy náo loạn theo một cách không giống ngày thường. Hiếm thấy khi Tưởng Điềm Nha trầm mặc, thở phì phì ăn cơm trên khay đồ ăn. Trình Gia Úy gắp chân gà trong khay đồ ăn của mình cho cô, yếu ớt nói: "Tớ thấy cậu ấy không cẩn thận té ngã nên mới đỡ lên."

Giận thì giận nhưng Tưởng Điềm Nha vẫn ăn luôn chân gà. Cô trừng hắn một cái, giọng điệu âm dương quái khí: "Cậu cũng thật là nhiệt tình…"

Bản thân nữ sinh tuổi nhỏ đã hẹp hòi. Huống chi nữ sinh Trình Gia Úy đỡ lại là Hứa Tiểu Giai, đối tượng thầm mến lúc trước của hắn.

Trình Gia Úy nghĩ nghĩ rồi nói: "Trước kia tớ có hảo cảm với cậu ấy, nhưng mà bây giờ tớ một chút cũng không hề thích cậu ấy, thật đó."

Tưởng Điềm Nha lập tức nói tiếp: "Lúc trước còn thích đến chết đi sống lại, bây giờ nói một chút cũng không hề thích…" Trịnh trọng đưa ra kết luận, "Con trai các người thay lòng đổi dạ thật nhanh."

Trình Gia Úy: "..."

Chúc Yểu đang ăn khoai sọ vội vàng nhìn mặt Nguyên Trạch.

Tay đang gắp khoai tây sợi của Nguyên Trạch chợt dừng lại: "Sao vậy?"

Chúc Yểu lắc đầu: "Không sao."

Tưởng Điềm Nha là người thẳng thắn, bất mãn với Trình Gia Úy đều sẽ nói ra, ngoài miệng tuy thích lẩm bẩm nhưng thực tế rất dễ dỗ. Ăn cơm chưa xong đến quầy ăn vặt, Trình Gia Úy mua cho Tưởng Điềm Nha mấy cây kẹo que theo vị vải mà cô thích, hai người lập tức lại dính vào nhau.

Tưởng Điềm Nha cùng Trình Gia Úy ở phía trước đuổi bắt đùa giỡn.

Chúc Yểu chậm rãi đi bên cạnh Nguyên Trạch, trong miệng ngậm kẹo que vị nho. Nhớ tới nụ hôn ở đình hóng gió ngày hôm qua, trên mặt nổi lên một tầng hồng hồng, tò mò lại do dự hỏi: "Nguyên Trạch, trước kia cậu… có từng hôn cô gái nào chưa?"

Khi còn ở Đại Ngụy, Nguyên Trạch chậm chạp chưa cưới thê, trong phủ cũng không nạp thϊếp, nhưng chưa chắc anh không có nữ tử ái mộ. Mà bây giờ, Nguyên Trạch lại là nam sinh cao trung, giống với nam sinh tùy tiện như Trình Gia Úy, đều đã từng có đối tượng yêu thầm, vậy có phải Nguyên Trạch cũng từng có hảo cảm với nữ sinh khác hay không?

Nguyên Trạch đáp: "Không có."

Thật không? Trong lòng Chúc Yểu vui mừng. Chỉ cần là lời anh nói, cô đều tin tưởng. Nhưng mà… Chúc Yểu đỏ mặt, dừng bước chân: "Hôm qua cậu…" Cô tổ chức lại ngôn ngữ một chút, sau đó trực tiếp hỏi, "Vậy tại sao cậu lại biết hôn như vậy?"

Cô còn tưởng anh không biết, chỉ biết hôn kiểu nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô. Không nghĩ tới…

Bước chân Nguyên Trạch dừng lại theo, tấm lưng thẳng tắp, nhất thời thế mà lại không biết đáp lại ra sao. Nghĩ nghĩ, mới nói: "Đã chuẩn bị bài."

Chuyện này cũng có thể chuẩn bị bài sao?" Chúc Yểu tò mò, "Chuẩn bị thế nào?"

Nguyên Trạch rũ mắt, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, mang theo ý cười, hỏi cô: "Công chúa có biết tính nhẩm không?"

A?

Miệng đang ngậm kẹo que của Chúc Yểu hé mở, ánh mắt hai người giao nhau, sau đó đột nhiên đỏ mặt… Ậm ừ rũ đầu, mυ"ŧ kẹo trong khoang miệng.

Bên môi Nguyên Trạch gợi lên, nhìn chằm chằm đầu nhỏ đang rũ xuống của cô, nhẹ giọng hỏi một câu: "Thẹn thùng?"

Nghe vậy, Chúc Yểu lấy kẹo que từ trong miệng ra, ngẩng đầu lên thầm nói: "Ai thẹn thùng…" Cô giật giật môi, âm điệu rất cao, "Ai thẹn thùng thì người đó là cún con."

"... Ừ." Nguyên Trạch cười nhạt, ánh mât tuần tra trên mặt cô.

Bị anh nhìn đến nỗi có hơi xấu hổ, Chúc Yểu thẹn thùng cười, đôi mắt sáng trong nhìn anh, không tự tin nhẹ nhàng mở miệng: "...Gâu"

Nguyên Trạch lập tức cười nhẹ ra tiếng. Cảm xúc của anh từ trước đến nay luôn không lộ ra ngoài, rất ít cười, khi ở bên cạnh Chúc Yểu, phần lớn đều là loại mỉm cười nhợt nhạt này. Bây giờ anh cười rộ lên, toàn bộ bả vai đều rung động theo. Lập tức có cảm giác sang sảng…

Mặt Chúc Yểu hơi nóng, nhưng thấy anh cười thì cô cũng sung sướиɠ theo. Thật ra anh cười rộ lên, rất đẹp.

Vài ngày kế tiếp, các loại thi thử được tiến hành hừng hực khí thế. Ngày qua ngày thật sự rất nhạt nhẽo, nhưng mỗi lần nghiêng mình đều có thể thấy mặt Nguyên Trạch thì Chúc Yểu đã cảm thấy không hề nhạt nhẽo chút nào.

Hôm nay sau khi ra khỏi quầy bán đồ ăn vặt, cô không vội về phòng học mà tản bộ ở sân thể dục. Tưởng Điềm Nha khẩn trương nói chuyện xảy ra hôm qua với Chúc Yểu: "Nghe thấy Trình Gia Úy gọi bác ấy là "mẹ" thì tớ liền bị dọa đến nhảy dựng…"

Hôm qua tan học về nhà, Tưởng Điềm Nha và Trình Gia Úy gặp được mẹ của Trình Gia Úy ở một tiệm bánh ngọt.

Chúc Yểu nở nụ cười: "Vậy không phải là rất tốt sao, gặp mặt người lớn trong nhà trước."

Tưởng Điềm Nha nói: "Tớ đã xấu hổ muốn chết…" Đôi tay cô che mặt, càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ.

Dù sao cũng là con gái.

Nhưng mà___

Ánh mắt Tưởng Điềm Nha ảm đạm, thấp giọng nói: "Mẹ cậu ấy hình như không quá thích tớ…" Mấu chốt của loại yêu đương này chính là, người lớn trong nhà sẽ phản đối.

Chúc Yểu liền nhớ tới ông nội Nguyên Trạch. Vô cùng có thể hiểu được cảm giác của Tưởng Điềm Nha. Cô ghé mắt nhìn bạn tốt, bỗng yên lặng lẽ hỏi: "Cậu có nghĩ tới, tương lai?"

Tương lai sao? Tưởng Điềm Nha đối diện với mặt mày nghiêm túc của Chúc Yểu, nói: "Không có…" Cô thở dài, bàn tay chống cằm, lẳng lặng nhìn tầng tầng lớp lớp mây trắng mềm mại phía chân trời xa xa. Ánh mắt thả vào hư không, giọng rất thấp, "Cuộc đời của chúng ta chỉ mới bắt đầu, bây giờ tớ thích Trinh Gia Úy, nhưng có lẽ sau khi tốt nghiệp sẽ chia tay… Cũng có thể không cần tới tốt nghiệp, chờ mẹ cậu ấy phản đối, bọn tớ đã có khả năng chia tay."

"Yểu Yểu." Tưởng Điềm Nha bỗng nhiên gọi cô.

Chúc Yểu đáp: "Ừ."

Vẻ mặt Tưởng Điềm Nha rất nghiêm túc: "Cho dù cuối cùng tớ và Trình Gia Úy không ở bên nhau thì cậu và lớp trưởng cũng nhất định phải ở bên nhau." Cô hình như nhớ tới ít chuyện, khẽ mỉm cười, giọng điệu nhỏ nhẹ, "Tuy lớp trưởng cùng tuổi với Trình Gia Úy nhưng hình như còn thành thục hơn chúng ta. Cậu biết không? Mỗi lần lớp trưởng nhìn cậu, loại ánh mắt đó, thật sự rất dịu dàng…"

Nói đến chuyện này, ánh mắt Tưởng Điềm Nha còn có chút hâm mộ.

"Thật giống như…" Cô cố gắng tìm kiếm phép so sánh thích hợp, sau đó ánh mắt sáng lên, chậm rãi nói, "Thật giống như từ kiếp trước đã có cảm giác thích cậu."

Làm sao Nguyên Trạch lại thích cô từ kiếp trước cơ chứ? Chúc Yểu nhẹ nhàng cười… Rõ ràng là đời trước cô thích Nguyên Trạch.

Tưởng Điềm Nha nói: "Cậu cười cái gì chứ, tớ nói nghiêm túc đấy."

Chúc Yểu nghiêng đầu: "Tớ cũng rất nghiêm túc."

Chậm rì rì đi được nửa vòng sân thể dục.

Trình Gia Úy dõi theo từ phía sau, nguyên nhân chính là việc phiền não trong yêu đương với Tưởng Điềm Nha.

Ba Trình Gia Úy quanh năm không ở nhà, mẹ hắn là người rất cường thế. Ngày hôm qua khi mẹ hắn nhìn thấy hắn ở bên Tưởng Điềm Nha, tuy chưa nói gì mà chỉ nói hắn về nhà sớm một chút nhưng sau khi về nhà, bà liền gọn gàng dứt khoát nói với hắn, muốn hắn chia tay Tưởng Điềm Nha.

Trình Gia Úy còn đang phát sầu, bây giờ biện pháp tốt nhất là tách ra trước khi thi đại học, chờ đến khi tốt nghiệp lại ở bên nhau. Nhưng khi đó, Tưởng Điềm Nha chưa chắc đã học cùng trường đại học với hắn.

Trình Gia Úy bực bội đá đá dưới chân, hai tay đút túi, cau mày nói: "Mẹ tớ đã sớm quyết định tốt cho tớ rồi, thi đại học B, chọn ngành khảo cổ, con kế nghiệp cha… Đến lúc nếu tớ và cậu ấy tách ra, vậy nhất định sẽ kết thúc."

Cảm tình không chịu nổi nhất chính là khoảng cách.

Nguyên Trạch trầm mặc không nói.

Trình Gia Úy đột nhiên hỏi anh: "Cậu thì sao, cậu có nghĩ tới lên đại học học ngành gì không?"

Nguyên Trạch trả lời đúng sự thật: "Còn chưa nghĩ xong."

Nguyên Hạc Niên cũng không hề yêu cầu anh sau này học ngành khảo cổ. Ở trong mắt Nguyên Hạc Niên, cuộc sống tương lai của anh, sẽ do chính anh lựa chọn.

Là vậy sao, hắn cho rằng với tính cách của Nguyên Trạch, nhất định đã lên kế hoạch cho tương lai từ sớm. Hắn xả khóe môi, ánh mắt dừng trên người hai cô gái đang tản bộ phía xa xa… Bỗng nhiên nhìn thấy bên kia càng lúc càng tụ tập nhiều người, hình như đã xảy ra việc gì, vội nói: "Đậu, sao lại thế này?"

Nguyên Trạch theo tầm mắt của hắn nhìn lại, trong lòng lập tức nảy lên, sải bước chạy qua.

Bên này.

Lúc Chúc Yểu và Tưởng Điềm Nha đang đi tản bộ, đi ngang qua góc sân thể dục, đúng lúc thấy có mấy nam sinh bao vây đánh đập một nam sinh nhỏ gầy. Nam sinh nhỏ gầy kia bị nam sinh còn lại xô đẩy, sau đó thừa dịp bọn họ không chú ý liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, vừa lúc trực tiếp đυ.ng phải Chúc Yểu và Tưởng Điềm Nha đang đi tới. Tưởng Điềm Nha thì không sao, chỉ là tay hơi bị trầy da, mà sắc mặt Chúc Yểu lại có chút khó coi…

Tưởng Điềm Nha đỡ cô, sốt ruột hỏi: "Yểu Yểu, cậu không sao chứ?"

Các học sinh đi ngang qua cũng đều dừng bước, đứng bên cạnh xem.

Chúc Yểu một chân đứng thẳng, chân còn lại co lên không trung, trọng lượng thân thể dựa lên người Tưởng Điềm Nha. Chung quang thật ồn ào, các loại tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện. Chúc Yểu đứng lung lay, nhìn Tưởng Điềm Nha nói: "Chân tớ hình như bị trật rồi, hơi đau."

Đám người vây quanh bỗng nhiên bị đẩy ra, sau đó là tiếng nghị luận nho nhỏ của rất nhiều nữ sinh. Chúc Yểu theo tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy Nguyên Trạch đang bước nhanh đến.

Tưởng Điềm Nha gọi một tiếng: "Lớp trưởng." Sau đó nói, "Yểu Yểu bị trật chân."

Chúc Yểu nhấp nhấp môi, đang định nói chuyện lại nhìn thấy Nguyên Trạch ở bên cạnh cong lưng, trực tiếp bế ngang cô lên… Thân thể bay lên không trung một phát, cả người Chúc Yểu đã ổn định vững chắc dừng trong lòng ngực anh, vì muốn giữ cân bằng, đôi tay cô theo bản năng bám lấy cổ anh.

Nguyên Trạch bế cô, trực tiếp chạy về phía phòng y tế.

Học sinh tụ tại chỗ còn chưa tản đi. Ngơ ngác nhìn bóng dáng đã đi xa, sửng sốt vài giây mới chợt nổ tung, bắt đầu nghị luận___ Không phải nói Nguyên Trạch chỉ một lòng muốn đọc sách thánh hiền, từ trước đến nay không hề tiếp xúc với nữ sinh hay sao?! Ta dựa vào, nữ sinh kia là ai? Dáng vẻ chạy đến kia trông thế nào cũng thấy rất lo lắng!

Bước chân Nguyên Trạch vội vàng, học sinh trên đường thấy vậy đều dừng lại bước chân để nhìn.

Dù sao cũng là trường học, cho dù là học sinh yêu đương cũng không có rêu rao như vậy.

Gặp thoáng qua Ứng Úc Lưu, cũng là một trận gió thổi qua bên người. Ứng Úc Lưu ngốc lăng đứng tại chỗ, duỗi tay đỡ gọng kính… Có giáo viên bên cạnh thuận miệng hỏi một câu: "Đó không phải là Nguyên Trạch của ban cô sao?" Hầu như tất cả các giáo viên tại Hành Trung đều biết mặt Nguyên Trạch.

Ứng Úc Lưu nhìn bóng dáng nghênh ngang kia, ngơ ngác gật đầu: "Hình như… là vậy."

Nguyên Trạch chạy hơi nhanh, ôm ấp cũng xóc nảy. Chúc Yểu yên lặng ôm cổ anh, thật lâu sau mới phản ứng lại. Đôi mắt nhìn chằm chằm đường cong nơi cằm cùng hàu kết nhô ra ở cổ anh, đánh giá từ góc độ này, vẫn là lần đầu tiên.

Tầm mắt tới tới lui lui trên mặt anh, hai cánh môi mím lại của Chúc Yểu cong lên.

Cuối cùng cô mở miệng, nhẹ nhàng hỏi: "Đây là… ôm kiểu công chúa phải không?"

Còn có tâm tư hỏi vấn đề này, chắc là không quá đau… Nguyên Trạch rũ mắt nhìn liếc một cái.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô gái trong ngực, đôi mắt mang ý cười rực rỡ.

Ánh mắt Nguyên Trạch đột nhiên mềm đi, thở gấp. Sau đó cánh tay buộc chặt, giọng khàn khàn nói: "... Đúng vậy, tiểu công chúa."

----------------------------------------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Vế trên: Công chúa ôm công chúa

Mời đối vế dưới.