Chương 7: Dạy cho cậu

Chương 7: Dạy cho cậu

Di động kiểu dáng mới nhất với góc cạnh bóng loáng, thân máy mỏng nhẹ cùng một bộ ốp lưng màu trắng.

Di động này là Tiêu Minh Châu cố ý mua cho con gái. Công việc quá bận rộn, bà không thể giống như những người mẹ khác cẩn thận quan tâm con gái mình, cho nên ở những phương diện khác bà sẽ tận lực bù lại cho cô, đặc biệt là vấn đề ăn mặc.

Trong nhà có một phòng giữ quần áo, bên trong đều là những loại Chúc Yểu thích, những thứ mà con gái cùng tuổi đều thích, đó là váy liền thân, giày và túi xách linh tinh.

Nhưng Chúc Yểu phần lớn thời gian đều mặc đồng phục Hành Trung, gần như không thay đổi kiểu dáng cho nên đa số quần áo trong đó Chúc Yểu ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn.

Di động do Tiêu Minh Châu chọn, về mặt công năng phải nói là không thể chê vào đâu, nhưng tay Chúc Yểu khá nhỏ, cầm di động trong tay có vẻ không vừa vặn, cũng không có cách nào để thao tác bằng một tay. Mà hiện tại nó im lặng nằm trong tay Nguyên Trạch, ngược lại có vẻ hơi nhỏ nhắn.

Nguyên Trạch chạm nhẹ vào nút nguồn, không cài mật mã, hình nền là một ảnh phim hoạt hình thông thường. Về phần Wechat, bên trong danh sách bạn bè ít ỏi đến đáng thương. Liếc mắt một lượt… toàn bộ đều không có nam sinh nào.

Lấy ra di động của bản thân, sau khi thêm Chúc Yểu vào Wechat liền trả lại di động cho cô. Từ đầu đến cuối vẻ mặt của anh vẫn rất ôn hòa, giống như việc xin số Wechat của anh cũng không phải một việc khó khăn gì.

Anh nghĩ nghĩ rồi lại nói thêm một câu: “Di động tốt nhất nên cài mật mã.”

Thật ra thì ngày thường Chúc Yểu không dùng di động nên cũng không cần cài mật mã, hiện tại tuy đã thích ứng với việc sử dụng di động nhưng lại chưa hoàn toàn thành thạo.

Nhận lấy di động, Chúc Yểu cúi đầu nhìn tên bạn mới được thêm ở danh bạ, mặt đầy ý cười, gật đầu nói: “Được thôi.”

Lúc sau lại ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Trạch, cô biết anh đến đây là muốn mượn sách, mà thời gian nghỉ trưa của học sinh cao trung vốn dĩ không nhiều lắm nên cô cũng không muốn tiếp tục làm phiền anh: “Vậy cậu đi mượn sách trước đi, tớ quay lại phòng học.”

Lúc Chúc Yểu chạy chậm trở về thì Tưởng Điềm Nha vẫn còn ở bên kia đợi cô. Làn váy thiếu nữ bay bay trong gió, hai chân mảnh khảnh trắng nõn, bước chân vội vàng giống như một cánh hoa đang chao liệng.

Nguyên Trạch cúi đầu, ánh mắt dừng ở ống tay áo vừa mới bị cô nắm lấy, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhàn nhạt nói một câu: “… Thật đáng yêu.”

……

“Thế nào? Thế nào? Có xin được hay không?” Trong lòng Tưởng Điềm Nha ôm mấy quyển sách, vừa thấy Chúc Yểu liền hỏi.

Chúc Yểu mím mím miệng, khóe môi dù chưa cong nên nhưng cũng có thể dễ dàng nhận ra ý cười phát ra từ trong đôi mắt to tròn ngập nước kia.

Yêu thầm thái phó đã nhiều năm nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên cô dũng cảm như vậy.

Lúc còn ở Đại Ngụy, mới đầu là do cô xấu hổ phải mở miệng, chỉ có thể ở xa xa liếc nhìn một cái hoặc là cùng mẹ đến gặp anh trai thái tử mới ngẫu nhiên nhìn thấy thái phó. Nhưng sau đó cô nghĩ đến mình không nên cản trở tương lai của thái phó nên càng không dám tìm cớ gì để gặp mặt.

Một nam tử ưu tú giống như anh thì cho dù chưa được hoàng đế khâm điển thám hoa cũng vẫn sẽ nổi danh hoàng thành, số bà mối tới cửa xếp hàng nhiều đến nỗi gần như muốn đạp đổ cửa lớn nhà anh. Chờ đến khi anh tiếp nhận lễ trưởng thành, toàn thân rút đi một phần trẻ con, thêm vào một phần thành thục ổn trọng của nam tử thì số nhà đến cầu thân càng thêm nối liền không dứt.

Mỗi lần cô nghe được tin tức có liên quan đến việc hôn sự của Nguyên Trạch, trong lòng như bị siết chặt, cuộc sống hằng ngày khó mà an tâm. Sau đó khi biết được hôn sự kia không thành thì tâm của cô lại nhịn không được trở nên vui mừng nhảy nhót.

Nếu yêu thích đối phương thì nên mong cho mọi thứ của người đó đều tốt. Anh luôn muốn lập gia đình, hẳn là nên có một thê tử thông tri thức, thạo lễ nghĩa ở bên cạnh hầu hạ anh, thay anh sinh con đẻ cái.

Thế nhưng cô làm không được.

Không thể gả cho thái phó nhưng lại không muốn anh cưới người khác, cô vừa ích kỷ lại mâu thuẫn.

Tưởng Điềm Nha làm ra động tác thắng lợi, vừa đi vừa lải nhải, “Tớ nói này, Yểu Yểu cậu phải tự tin một chút…”

Sau đó lại nói đến Lâm Chỉ Y, “Wechat của lớp trưởng ngay cả Lâm Chỉ Y cũng không kết bạn được, mấy hôm trước Hứa Du Du kia còn khuyến khích Lâm Chỉ Y đến xin, kết quả thì sao? Lâm Chỉ Y luôn giả bộ e thẹn kia không phải bị lớp trưởng đại nhân không dính khói lửa phàm tục của chúng ta một câu ‘tôi không rảnh’ đuổi đi hay sao.”

“Cho nên…”

Ánh mắt Tưởng Điềm Nha chân thành, vỗ vỗ bả vai Chúc Yểu, lời nói thấm thía cho ra kết luận: “Tớ cảm thấy cậu ấy đối với cậu không giống như những người khác.”

Không giống ở chỗ nào, điều này trong lòng cô vô cùng rõ ràng. Rốt cuộc anh vẫn xem cô là công chúa Đại Ngụy còn anh là thần tử nên tự nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của cô.

Nghĩ như vậy, khuôn mặt nhỏ của Chúc Yểu gục xuống, vui sướиɠ loan đầy mặt vừa rồi trong phút chốc đều tan hết.

Trên đường trở về phòng học phải đi ngang qua văn phòng giáo viên, Tiêu Thục Tuyết ngồi trước bàn làm việc, đẩy đẩy gọng kính gọi Chúc Yểu lại, “Chúc Yểu, em lại đây một chút.”

Ah? Đôi mắt Chúc Yểu mở to, bước chân khựng lại, có chút thấp thỏm đi vào văn phòng.

Văn phòng rất lớn, bên trong có hai dãy bàn làm việc, mỗi dãy có ba cái bàn, Tiêu Thục Tuyết ngồi ở bàn thứ hai dãy bên ngoài.

Bà dạy môn toán ở hai ban. Phía trên bàn làm việc có hai chồng vở bài tập toán được xếp chỉnh tề, chồng xếp bên ngoài đã được kiểm tra, là của ban khác. Hiện tại, trong tay bà cầm một đống vở bài tập đã mở ra, đang tiến hành kiểm tra, là ban của Chúc Yểu.

Chẳng lẽ… việc cô chép bài tập bị phát hiện rồi sao?

Nghĩ như vậy làm Chúc Yêu bỗng nhiên cảm thấy lo lắng. Mặc kệ là ở Đại Ngụy hay là ở hiện đại thì nghề giáo viên vẫn luôn được người ta kính trọng. Cô lễ phép mở miệng: “Chào cô Tiêu, cô tìm em có việc gì ạ?”

Trên tay Tiêu Thục Tuyết cầm vở bài tập đang chấm dở, tầm mắt bay tới chồng sách đã kiểm tra rồi mới nhìn về phía nữ sinh trước mặt, giọng nói hiền từ: “Chúc Yểu, em không cần lo lắng, cô chỉ muốn nói chuyện với em một chút, là tâm sự thôi, em cứ thả lỏng là được.”

Thì ra không phải là phê bình cô, Chúc Yểu yên tâm, giọng nói cũng thả lỏng một chút: “Vâng.”

Vẻ mặt Tiêu Thục Tuyết mang theo ý cười trông rất thân thiết. Nữ sinh trước mặt này tinh thần phấn chấn tràn ngập sức sống, hết sức xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, sinh ra đã là cực phẩm.

Bà bắt đầu nói: “Cô vẫn luôn chú ý đến em, cũng biết em luôn phải chịu áp lực rất lớn, nhưng mà cô tin tưởng em là một đứa trẻ thông minh, chỉ là không có đủ tự tin mà thôi, thật ra, đôi lúc em có thể mạnh dạn hỏi bạn học nhiều một chút, đừng có cái gì không hiểu cũng để trong lòng…”

Nào có ai trời sinh ra đã ngu dốt? Có đôi khi thành tích kém chẳng qua chỉ là phương pháp học tập chưa đúng mà thôi.

Cô giáo nói rất đúng, mặc dù cô là tiểu công chúa từ nhỏ lớn lên ở thâm cung, không thông thơ văn nhưng mà đạo lý này cô vẫn hiểu được. Chúc Yểu dùng sức gật đầu: “Em sẽ học hỏi các bạn học xung quanh.”

Học sinh có thành tích kém, tính cách lại hướng nội sợ nhất là phải nói chuyện cùng giáo viên, lúc trước Tiêu Thục Tuyết còn băn khoăn xem có nên cùng Chúc Yểu nói chuyện hay không, vì nếu càng tạo thêm áp lực cho em ấy thì ngược lại chỉ phản tác dụng.

Nhưng hiện tại… Tiêu Thục Tuyết nhìn nữ sinh trên mặt mang theo tươi cười tự tin cùng bình tĩnh, khí chất dù Thái Sơn có sụp thì sắc mặt cũng bất biến này thực ra lại có vài phần tương tự với Nguyên Trạch.

Gần đèn thì sáng! Ý nghĩ này làm Tiêu Thục Tuyết cảm thấy được an ủi sâu sắc.

Nếu như thành tích từ nay về sau càng ngày càng đuổi kịp Nguyên Trạch thì càng tốt.

Chúc Yểu không còn nhát gan hướng nội giống như trước kia, giọng điệu Tiêu Thục Tuyết cũng dần thả lỏng: “… Lại nói đến Nguyên Trạch ngồi cùng bàn với em, thành tích mỗi năm của em ấy đều đứng đầu, hai em mỗi ngày đi học, ngồi cùng nhau, như vậy em lại có thêm nhiều động lực để học tập.”

Nhớ tới trước kia, tất cả các giáo viên đều muốn Nguyên Trạch làm đại diện môn của mình, cũng may tiết đầu tiên là môn toán nên Tiêu Thục Tuyết mới có thể nhanh chân tới trước lôi kéo được người.

Đúng vậy… tiểu công chúa kiêu ngạo tự tin hằng ngày bỗng nhiên cảm thấy hổ thẹn, hạ thấp thanh âm, vô cùng tự giác nói: “Là em làm cho cậu ấy mất mặt.”

Học trò này cũng có chút đáng yêu.

Tiêu Thục Tuyết cười cười, tiếp tục kiên nhẫn dạy dỗ: “Cô không phải có ý này, chỉ muốn nói cho em biết rằng có một người phụ đạo tốt như vậy ở ngay bên cạnh thì những bạn học khác đều hâm mộ em thôi.”

“Em đó, phải hết sức nỗ lực, bây giờ còn chưa đến thời điểm ôn thi học kỳ một, thừa dịp cường độ học tập còn chưa lớn thì nên ôn lại tất cả kiến thức một lần đi. Học tập cũng giống như xây nhà, đầu tiên phải đánh móng, đợi cho nó vững chắc rồi thì sau này có xây thêm một viên gạch cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều, bằng không, cho dù có xây cao ngất đi nữa cũng vô dụng…”

Tiểu công chúa mới đi học được hai ngày nhưng đã có thể tinh tường cảm nhận được thái độ của các giáo viên đối với mình, tất cả đều có chút xem nhẹ cô. Riêng chỉ có cô giáo Tiêu này rất quan tâm cô, tựa như ngày hôm qua đi học đã gọi cô lên giải bài. Tuy rằng cô không giải được bài nhưng trong mắt bà cũng không có bất cứ một nét khinh thường nào.

Sau khi chào tạm biệt cô giáo Tiêu, Chúc Yểu nặng nề bước ra khỏi văn phòng.

Thời gian ngủ trưa bắt đầu, các học sinh ngồi chỉnh tề ở chỗ ngồi của chính mình.

Lúc này là thời gian nhà trường sắp xếp cho học sinh ngủ trưa, nhưng phần lớn học sinh đều làm bài tập cô giáo Lưu giao buổi sáng, chỉ có còn lại một ít học sinh ghé vào mặt bàn ngủ.

Nguyên Trạch cũng ngủ. Đôi tay giao nhau đặt trên bàn, mặt úp sấp gối lên cánh tay, chỉ lộ ra cái ót.

Sợ quấy rầy đến anh nên bước chân Chúc Yểu đi rất nhẹ vòng qua phía sau, ngồi vào chỗ của mình.

Cô nghiêng đầu nhìn qua thiếu niên đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, hơi thở đều đều. Lông mày đen dài, đỉnh mày kiên nghị, sống mũi cao thẳng, cánh môi mỏng màu phấn, mỗi một bộ phận đều tinh xảo tựa như được điêu khắc. Nhìn anh nhắm mắt nghỉ ngơi, thời gian giống như ngừng lại.

Mới vừa ngồi xuống, nam sinh bàn trên liền loay hoay quay lại đưa sách cho Chúc Yểu.

Là sách lúc giữa trưa Chúc Yểu đến thư viện mượn.

Vốn dĩ Tưởng Điềm Nha cầm cho cô nhưng sau đó lại kêu bạn học đưa qua cho cô.

Nam sinh nhìn bìa sách là tiếng Anh, tiện tay lật một cái liền thấy chữ tiếng Anh rậm rạp, kinh ngạc, “Chúc Yểu, cậu xem toàn là tiếng Anh, thật lợi hại…”

“Không đúng.” Nam sinh vừa nói xong lại nhíu mi, tựa như đang nhớ lại, “Tớ còn nhớ rõ bài kiểm tra tiếng Anh lần trước cậu chỉ được có 47 điểm.”

Thành tích tiếng Anh của Chúc Yểu cũng rất kém.

Khóe mắt nhìn thấy người bên cạnh không biết đã mở mắt từ bao giờ, hiện tại còn đang nhìn cô.

Trong lòng tiểu công chúa quẫn bách vạn phần nhưng mặt vẫn không đổi sắc tiếp nhận sách trong tay nam sinh, tay nhỏ nhẹ nhàng đặt trên bìa sách sau đó nghiêm túc nhìn về nam sinh phía trước giải thích: “… Tớ muốn tự cổ vũ chính mình.”

Tan học, Chúc Yểu và Tưởng Điềm Nha cùng nhau đi ra cổng trường.

Học sinh cao trung không giống với học sinh tiểu học luôn yêu cầu phụ huynh tới đón. Phần lớn học sinh ở đây đều rời nhà ra ngoài ngoại trú. Có tụm lại thành một nhóm đi bộ, cũng có học sinh đi xe đạp, nhưng nhà trường có quy định ở trong trường không thể đạp xe đạp nên những ai đi xe đạp chỉ có thể dắt bộ ra khỏi cổng trường rồi mới đạp.

Tưởng Điềm Nha cũng có một chiếc xe đạp cho chính mình. Mới tinh, màu hường phấn, phía trước có một cái rổ, thoạt nhìn rất nhỏ xinh.

Mà những người có xe riêng của nhà đến đón giống như Chúc Yểu cũng không phải là ít. Hành Trung không thiếu kẻ có tiền, gia đình giàu có, hoàn cảnh sinh trưởng càng hoàn hảo thì càng dễ dàng bồi dưỡng trẻ nhỏ.

Bình thường vào thời gian tan học, bác tài xế Tiểu Trương luôn tới sớm chờ ở cổng trường, lái chiếc siêu xe hàng hiệu đáng chú ý, nhưng hôm nay bác ấy lại chưa tới.

Tưởng Điềm Nha nói muốn chờ cùng cô nhưng Chúc Yểu cảm thấy không cần thiết nên đã kêu cô về trước.

“Oa, cậu mau nhìn xem, đó có phải là Nguyên Trạch của ban 9 hay không?”

“Thật sự là rất đẹp trai!” Có nữ sinh kích động đến bóp chặt cánh tay bạn học bên cạnh.

Trước quầy bán đồ ăn vặt chen đầy học sinh, súp oden đang nấu bốc hơi nghi ngút, còn trong lò nướng là từng thanh lạp xưởng được quết sốt, lớp bên ngoài nóng giòn, mỡ bắn tứ tung. Rộn ràng nhốn nháo, chen chúc ồn ào.

Vẻ mặt Nguyên Trạch rất bình tĩnh dắt xe ra phía cổng.

Mới vừa bước ra khỏi cổng trường, anh đã nhìn thấy một thân ảnh nhỏ xinh cách đó không xa.

Quai đeo cặp đè trên hai vai gầy yếu của cô, đôi chân thẳng tắp, dưới chân mang một đôi giày mềm màu trắng sạch sẽ.

Cô yên lặng đứng trước cổng trường, không vội vàng không nóng nảy, phảng phất giống như vẫn là vị tiểu công chúa lá ngọc cành vàng sống trong thâm cung kia.

Nguyên Trạch dắt xe đạp chậm rãi đi qua.

Cô hơi cúi đầu, vẻ mặt chuyên chú đặt trên màn hình di động.

Tóc dài mềm mại buông xuống dán vào bên mặt, làn da vừa mịn lại trắng. Giọng nói của cô gái nhỏ rất nhẹ, âm cuối vô thức mang theo vài phần mềm mại nhưng giọng điệu lại nghiêm túc: “Được ạ… Không sao, không có việc gì là tốt rồi. Không cần tới đón cháu, lát nữa cháu bắt xe về là được rồi.”

Là bác tài xế Tiểu Trương gọi điện thoại tới nói là xe ở trên đường xảy ra vấn đề, bây giờ còn chưa sửa được cho nên đến đón muộn.

Nguyên Trạch đi qua, tay nắm thật chặt tay lái xe, sắc mặt nhàn nhạt đứng trước mặt cô, nói với thân ảnh nhỏ xinh bị bao phủ ở dưới bóng của mình: “Công chúa có muốn thần đưa người về nhà hay không?”

Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng nắm lấy áo của thiếu niên trước người, nắm lại nắm. Cách vải dệt là thân mình rắn chắc của anh. Cô có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh từ trong không gian truyền đến.

Chỉ dám nắm quần áo, thật cẩn thận không dám đυ.ng chạm tiếp xúc với thân thể của anh. Chúc Yểu ngồi ở yên sau xe đạp còn chưa hồi phục lại tinh thần.

Thái phó vậy mà lại tự mình đưa cô về nhà.

Mấy ngày hôm trước không có việc gì làm nên cô cùng phụ hoàng xem phim điện ảnh trong phòng khách, trong đó có một màn như vậy: Thiếu niên tuổi trẻ đạp xe đạp chở một thiếu nữ, thiếu nữ kia cột tóc hai bên, váy màu lam theo gió bay bay, quang cảnh thanh xuân rất tươi đẹp.

Chúc Yểu vô cùng hâm mộ.

Ngẩng đầu nhìn bóng dáng thiếu niên, khóe môi Chúc Yểu cong cong, đôi mắt sáng ngời, giống như có một ngôi sao muốn từ trong đó bay lên. Cô hơi mím môi, khe khẽ nói: “Cậu, cậu biết nhà tớ ở đâu hay sao?”

Vừa rồi anh cũng không có hỏi, nhưng hướng đi lại rất chính xác.

Nguyên Trạch “Ừ” một tiếng, giải thích với cô: “Lúc trước thần có giúp bạn học trong lớp đăng ký địa chỉ nhà.”

Trách không được, Chúc Yểu gật gật đầu, cũng không nói nữa.

Chúc Yểu ở khu biệt thự Đế Cảnh, là khu biệt thự nổi tiếng số một tại thành phố Tấn, cách Hành Trung cũng không xa, chỉ mất hai mươi phút đi xe là tới.

Cô đột nhiên có chút tò mò hiện tại anh đang ở chỗ nào, nhưng còn chưa kịp mở miệng hỏi thì anh đã nói trước: “Giữa trưa cô giáo Tiêu tìm người có việc gì vậy?”

Làm sao anh biết được? Chúc Yểu không hỏi, chỉ thành thành thật thật trả lời vấn đề: “À, tớ… thành tích của tớ quá kém.”

Cô có chút uể oải, âm lượng cũng yếu đi.

Cô đã từng cho rằng mình so với anh không có nhiều chênh lệch, hơn nữa phụ hoàng cùng mẫu hậu đều nói cô là cô nương khiến người khác yêu thích nhất ở Đại Ngụy. Nhưng chỉ đến hôm nay cô mới phát hiện, nếu thật sự không có thân phận công chúa mà đặt cô và thái phó cùng nhau thì cô chính là cát bùn dưới mặt đất, còn thái phó, vẫn là vầng trăng sáng treo cao phía chân trời kia.

“Công chúa rất thông minh.”

Giọng thiếu niên trầm thấp, trấn an nói, “Chỉ cần thời gian để thích ứng.”

Rõ ràng biết đây là lời nói an ủi mình nhưng Chúc Yểu nghe xong vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Nhưng mà, tiếp theo cô lại nghe anh nói tiếp một câu: “… Lần sau đừng chép bài tập.”

A?

Đôi mắt Chúc Yểu đột nhiên trợn to.

Vừa lúc đi ngang qua khu vực đèn đỏ xe đạp bỗng nhiên ngừng lại, Chúc Yểu ngồi ở yên sau không chú ý, thân thể theo quán tính ngả về phía trước, khuôn mặt dính sát vào tấm lưng của thiếu niên.

Xúc cảm ấm áp kia khiến cho Chúc Yểu bỗng nhiên sửng sốt một chút.

Ngay sau đó lập tức ngồi ngay ngắn trở lại.

Sờ sờ chóp mũi bị đập hơi đau, mặt cô đỏ bừng.

Việc cô chép bài tập của Tưởng Điềm Nha hôm qua, thì ra đã sớm bị anh nhìn thấy… Anh khẳng định sẽ trách cứ cô.

Đang lúc Chúc Yểu lo lắng bất an thì một giọng nói ôn hòa từ trên đỉnh đầu lại truyền đến, nói với cô: “Có cái gì không hiểu, cứ hỏi tôi…”

“Tôi sẽ dạy cho cậu.”

-----------------Tiểu kịch trường--------------------

Tiểu công chúa: Cái gì cũng dạy sao?

Thái phó: Đúng vậy.

Tiểu công chúa: Yêu sớm cũng dạy à?

Thái phó cười:… Dạy!