Chương 1

Đêm trước hôm Giang Khoáng thành hôn, ta ngồi trong viện mài đao.

Mà hắn lại chủ động đưa đầu vào chỗ chết.

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, Giang Khoáng cài một cây trâm bằng dương chi bạch ngọc lên mái tóc ta, nói mấy câu cảm ơn ta linh tinh.

Tựa như trước kia, ta mỉm cười xoa xoa ngực hắn, nhẹ nhàng ôn nhu nói: “Nhưng ta chỉ muốn trái tim của chàng.”

Hơi thở của Giang Khoáng đột ngột khựng lại, giọng nói bỗng trở nên lạnh lùng thêm mấy phần: “Tử Tô, ngươi lại đi quá giới hạn rồi.”

Chữ “lại” này, thật là sinh động vô cùng.

Đúng vậy, từ trước tới nay, ta vẫn luôn đi quá giới hạn đối với Giang Khoáng. Nhưng tiếc là hắn lại cần đến ta, cho nên không thể làm gì được ta.

Ví dụ như tối hôm nay, tuy hắn bận bịu chuẩn bị làm tân lang nhưng vẫn không quên dành thời gian trấn an ta.

Hắn hiểu rõ ràng muốn lợi dụng ta thì phải như thế nào, vẫn thường xuyên vừa đấm vừa xoa, mỗi khi xoa xong lại muốn ta liều mạng hy sinh cho hắn.

Ta là thanh kiếm sắc bén nhất trong tay Giang Khoáng, cũng là con chó trung thành nhất của hắn.

Nhưng hôm nay, thanh kiếm này chuẩn bị đâm vào ngực hắn.

———

Tử Tô có chín cái mạng, mà ta chính là cái mạng thứ chín đó.

Trước khi ta tiếp nhận thân phận này, quá trình ‘giao ca’ giữa lão bát và ta có thể nói là vô cùng thảm thiết.

Tỷ ấy ám sát tam hoàng huynh của Giang Khoáng thất bại, bị tra tấn ép hỏi khẩu cung suốt nửa tháng, trên người không còn chỗ nào lành lặn. Cuối cùng, thi thể bị bọc lại bằng một tấm chiếu rồi ném vào nghĩa trang.

Lúc ta tỉnh lại ở nghĩa trang, xung quanh tràn ngập mùi hôi thối của xác chết, thậm chí trên người còn vương vãi vài con giòi.

Sinh vật sống duy nhất trong nghĩa trang chỉ có ta và vài con quạ mà thôi.

Đẩy ra thi thể đè nặng trên người, ta khó khăn bò lên khỏi hố, mang theo hy vọng của tám tỷ muội chúng ta, bò về phía Giang Khoáng.

———

Ta rơi xuống thế giới này đã được 21 năm. Kể từ khi Tử Tô ra đời, ta đã ngồi trong phòng tối chờ đợi, bao gồm cả bảy vị tỷ muội của ta.

Chúng ta cùng nhau cắn hạt dưa, vừa tám chuyện kiếp trước của chúng ta, vừa xem đại tỷ ở bên ngoài lấy thân phận Tử Tô trải qua nguy hiểm.

Nhiệm vụ của 9 người chúng ta là công lược Giang Khoáng, có được trái tim của hắn. Chỉ cần một người trong số chúng ta công lược thành công, chúng ta ngay lập tức có thể cùng nhau chia sẻ thắng lợi này, phi thăng Tiên giới.

Dựa theo thứ tự bốc thăm, ta là Tiểu Cửu.

Ngày ấy, ta ngượng ngùng chắp tay nhìn về phía các tỷ muội của ta: “Các tỷ muội, ta chuẩn bị nằm yên chờ đợi chiến thắng đây.”

Nào ngờ……

Năm 8 tuổi, đại tỷ vì thử độc thay cho Giang Khoáng mà anh dũng hy sinh.

Năm 10 tuổi, nhị tỷ vì chắn mũi tên thay cho Giang Khoáng mà trở về mời chúng ta ăn giỗ.

Tam tỷ càng thái quá hơn, mới vừa xuất hiện đã chết trước vẻ đẹp trai của Giang Khoáng.

……

Cho nên, nhanh như chớp đã đến phiên ta ra trận, ngay khi Tử Tô vừa tròn 18 tuổi.

Mà lần này cũng là cơ hội cuối cùng của chín tỷ muội chúng ta.

Nếu thất bại, tất cả chúng ta đều sẽ cùng nhau rơi vào súc sinh đạo.

Nhưng cũng chẳng có gì đáng sợ. Tiểu thuyết vẫn thường viết người mạnh nhất sẽ là người lên sân khấu cuối cùng.