Chương 5

Lần này, đến phiên Giang Kỳ ngẩn người.

“Ngươi nói gì?”

“Hoành Vương muốn ta tiếp cận vương gia, vì hắn mưu đoạt ngôi vị trữ quân.”

Giang Kỳ cảm thấy khó hiểu: “Chỉ có vậy thôi mà ngươi đã dễ dàng khai ra rồi?”

“Ta vì Hoành Vương liều mạng suốt mấy năm trời, hắn ngay cả một cây nhân sâm ngàn năm cũng không chịu cho ta. Hôm nay nhìn thấy vương gia, quả thật chỉ hận gặp nhau quá muộn. Ta nói muốn báo ân cũng không phải là lời nói dối.”

“Báo ân? Ngươi có năng lực gì?”

Có lẽ là ta đầu hàng quá nhanh, cho nên Giang Kỳ cũng không tin ta.

Hoặc là nói, không tin vào năng lực của ta.

Nhưng mà, nói đến vấn đề này, ta thật sự không hề lo ngại!

“Những bản án không đầu trên triều đình đều là ta làm.”

“?”

“Gϊếŧ đám quan văn này khá dễ, một đám tham ô, chẳng qua máu chảy ra vẫn là màu đỏ tươi không khác gì người bình thường. Nhưng lúc gϊếŧ hữu tướng đúng là có hơi mất công một chút, bị hắn chém trúng một đao. Trùng hợp là vết thương vừa lành đã được Hoành Vương yêu cầu ta đến gần ngươi.”

Cho nên mới nói, Giang Khoáng ơi Giang Khoáng à, ngươi thật sự sống rất chó!

Để tránh cho Giang Kỳ không tin tưởng, ta cởi lớp áo ngoài ra, kéo vạt áo xuống, để lộ ra vết sẹo đã lên da non trên vai phải.

Trên thân thể này của ta, không riêng vị trí này là có sẹo.

Thông minh như Giang Kỳ đương nhiên có thể nhìn ra, ta có nhiều vết sẹo như vậy, nhất định không phải là vật phàm.

Giang Kỳ quả nhiên cho phép ta ở lại, còn sắp xếp cho ta căn phòng mà ta đã tỉnh lại và nha hoàn trước đó từng hầu hạ ta.

Nha hoàn hầu hạ ta tên là Vũ Thư. Nàng nhìn thấy Giang Kỳ không những không đòi ta trả tiền thuốc men, còn liên tiếp tặng đồ bổ lại đây, không khỏi nhìn về phía ta giơ lên ngón tay cái, tấm tắc khen ngợi: “Có thể khiến vương gia nhà ta tận tâm giao hảo như thế, cô nương đúng là người đầu tiên.”

Cảm ơn, nghe những lời này đúng là có cảm thấy vui vẻ hơn.

Những người bị ta gϊếŧ chết đều là đại gian đại ác, đặc biệt là hữu tướng, trước kia đã từng phản bội ông ngoại của Giang Kỳ, khiến ông ấy bị lưu đày trong lúc tuổi già, cuối cùng buồn bực mà chết tha hương.

Tuy ta vì Giang Khoáng nên mới gϊếŧ những tên tham quan ô lại đó, nhưng ta cũng vô tình vì Giang Kỳ diệt trừ những mối hận cũ.

Thằng chó Giang Khoáng này, cuối cùng cũng đặt cược đúng một lần!

Giang Kỳ nói với ta, hắn đã sớm muốn kết giao với vị anh hùng đã gϊếŧ chết hữu tướng, nhưng hắn không ngờ vị anh hùng đó lại là một cô gái khuynh thành tuyệt diễm như ta.

Hắn lại than thở và thương tiếc cho những vết sẹo trên người ta, cố gắng hết sức vơ vét tất cả các loại thuốc trị sẹo tốt nhất gửi cho ta sử dụng.

Càng dành nhiều thời gian bên cạnh Giang Kỳ, ta càng cảm thấy Giang Khoáng thấp kém, cũng càng thấy oan ức cho tám tỷ tỷ của ta.

Công lược suốt ngần ấy năm, cũng chỉ có Giang Khoáng lọt vào trong mắt các tỷ ấy, cho nên các tỷ ấy không nhìn thấy sự tốt đẹp trên thế gian này. Thật đáng tiếc.

Giang Kỳ là một người ngưỡng mộ kẻ mạnh, đối xử với ta vô cùng tôn trọng và kính ngưỡng, thu xếp mọi chuyện hết sức chu toàn.

Nhưng cố tình, Giang Khoáng lại thích loại phụ nữ nhu nhược yếu đuối như Liễu Lạc Doanh, cũng cho rằng tất cả đàn ông trong thiên hạ đều thích loại phụ nữ như vậy.

Suýt chút nữa, ta đã trở thành bộ thi thể thứ chín.

Haiz, mỗi ngày đều là một ngày chán ghét Giang Khoáng thêm một chút.

Cho nên, tám vị tỷ tỷ kia của ta rốt cuộc là thích điểm nào ở Giang Khoáng?