Chương 7

Sau mùa thu, các nước láng giềng là Đại Ngụy và Chu Sở đồng thời dẫn quân tấn công.

Bởi vì hữu tướng quân vừa mới mất, hoàng đế chưa quyết định được ai là người đảm nhiệm chức vụ chủ soái trong quân, bèn ra lệnh cho Giang Khoáng và Giang Kỳ lần lượt dẫn dắt mười vạn đại quân đi nghênh đón quân địch.

Ý tứ trong đó rất rõ ràng. Người nào có thể đánh lùi quân địch trước, người đó càng có hy vọng trở thành trữ quân.

Buồn cười nhất là, trong lúc quan trọng như thế này, Giang Khoáng lại tới tìm ta.

Hắn nói với ta: “Cửu đệ nhất định sẽ để ngươi lại trong phủ. Đến lúc đó, ta sẽ hoãn xuất phát nửa ngày để chờ ngươi.”

Ta nở nụ cười báo thù nhìn về phía hắn: “Tử Tô may mắn không làm nhục sứ mệnh, nhận được sự tín nhiệm tuyệt đối của Ninh Vương, cho nên sẽ theo quân Ninh Vương xuất chinh.”

“Tử Tô, ngươi đang trách ta?”

Ta lắc đầu: “Tử Tô chỉ đang cố gắng làm việc cho vương gia.”

“Vậy thì ngay lập tức cùng ta xuất phát.”

Ta rất muốn cười cợt sự chật vật của Giang Khoáng khi không có sự trợ giúp của ta, nhưng cuối cùng vẫn cố nén cười, bình tĩnh thản nhiên mà nói: “Tử Tô sẽ một lòng cầu chúc vương gia thành công.”

Sau đó, không chờ Giang Khoáng tiếp tục khuyên ngăn, ta đã xoay người rời khỏi đây.

Cần mà không có, mất đi rồi mới biết trân trọng, đúng không?

Huống chi, trận chiến này, ta nhất định sẽ dốc hết sức trợ giúp Giang Kỳ.

Chờ khóc đi, Giang Khoáng.

———

Tuy quyền điều khiển thân thể này hiện tại chỉ thuộc về một mình ta, nhưng nó lại tích góp tất cả kinh nghiệm của tám tỷ tỷ của ta. Cho nên, cho dù là lý thuyết hay thực chiến, ta đều là cao thủ xuất sắc hàng đầu.

Chưa đầy hai tháng, ta đã thành công giúp Giang Kỳ đem quân địch Đại Ngụy đuổi ra khỏi biên cương, còn ép chủ soái Đại Ngụy ký giấy đầu hàng, thề vĩnh viễn không xâm phạm, mỗi năm tiến cống hai trăm thạch.

Sau khi khúc ca khải hoàn vang lên trên triều đình, thánh chỉ khen ngợi của thánh thượng đã nhanh chóng được đưa tới trong quân. Ngoài ra, còn yêu cầu Giang Kỳ lãnh binh đi đến biên giới tiếp giáp với Chu Sở, giúp Giang Khoáng đánh bại quân địch.

Lúc chúng ta đến, Giang Khoáng vừa mới thua một trận chiến, thiệt hại hơn ngàn vạn tướng sĩ.

Thật ra, thắng bại là chuyện bình thường của binh gia. Hành quân đánh giặc, sao có thể lúc nào cũng thắng? Nhưng có Giang Kỳ ý chí phấn chấn đằng trước, Giang Khoáng trông càng thêm khốn đốn vô cùng.

Nhưng trước mặt mọi người, bọn họ phải ra vẻ huynh đệ tình thâm.

Trong bữa tiệc chiêu đãi, ta ngồi bên cạnh Giang Kỳ, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, liên tục khen ngợi ta với Giang Khoáng.

Hắn nói ta là Gia Cát tái thế, cũng là hồng nhan tri kỷ của hắn.

Mỗi khi Giang Kỳ khen ta một câu, sắc mặt của Giang Khoáng lại trầm xuống một chút, tiến độ trên đầu lại nhích lên một phần.

Ha hả, hối hận đi thằng chó.