Chương 9

Ba ngày sau, trong trận chiến với đại quân Nam Sở, Giang Khoáng lại lần nữa thất bại thảm hại, còn bị quân địch bắt sống.

Lúc đó, ta và Giang Kỳ đang cùng nhau ăn tối, vừa nghe thấy tin này, ta vội vàng đặt chén xuống bàn, hai tay che miệng.

Nếu không, ta sợ ta sẽ cười thành tiếng.

Giang Kỳ có vẻ lo lắng liếc nhìn ta một cái, xua tay để binh lính lui ra chỗ khác, sau đó hỏi ta, “Nếu ngũ hoàng huynh vì vậy mà chết, nàng sẽ làm như thế nào?”

Ẩn ý trong ánh mắt của Giang Kỳ vô cùng rõ ràng. Hắn không muốn cứu, thậm chí còn muốn mượn cơ hội này để diệt trừ Giang Khoáng.

Nhưng ta thật sự đang quá mức vui vẻ, một câu cũng không trả lời nổi, chỉ có thể vùi mặt vào lòng bàn tay, bả vai run rẩy không ngừng.

Giang Khoáng tuyệt đối không thể chết như vậy, nhưng để hắn chịu khổ một chút lại vừa đúng ý ta muốn. Tốt nhất là tra tấn hắn đến hấp hối, ta lại như thiên thần từ trên trời giáng xuống cứu hắn ra khỏi nước sôi lửa bỏng.

Lần này, ta để Giang Khoáng chờ đợi suốt 3 ngày, sau đó mới ở một đêm nguyệt hắc phong cao xông vào doanh trại của quân địch để cứu hắn.

Chỉ tiếc, Giang Khoáng vẫn chưa bị tra tấn gì mấy. Hắn bị giam giữ riêng, trên người mặc một bộ quần áo trắng tinh tươm không có vết bẩn nào, cũng không có dáng vẻ đầu bù tóc rối như trong tưởng tượng của ta.

Tuy không tính là rơi vào đường cùng, nhưng khi hắn nhìn thấy ta, ánh mắt vẫn sáng rực lên, tiến độ phần trăm trên đỉnh đầu cũng lao như tên bắn về phía trước, tăng vọt lên, khó khăn lắm mới đạt tới mức tiêu chuẩn.

“Tử Tô!”

Có lẽ, hắn không ngờ rằng ta sẽ đến cứu hắn. Hai chữ “Tử Tô” này chứa đầy bất ngờ nhưng cũng xen lẫn cảm giác vui mừng khôn xiết.

“Vương gia chịu khổ rồi.”

Ta vung kiếm chặt đứt dây xích, giả vờ đau lòng thương tiếc mà giơ hai tay ôm lấy hắn, hai mắt đẫm lệ kiểm tra hắn từ đầu đến chân.

Đáng giận! Sao ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có!

Sao có thể không tra tấn hắn dù chỉ một chút!

Rốt cuộc ta vẫn tới quá sớm!

———

Ta vốn nghĩ thầm, sao quá trình giải cứu lại quá mức thuận lợi như vậy? Đối diện, một đội binh lính bỗng nhiên đi tới, vây quanh ta và Giang Khoáng.

Ta theo bản năng mà bảo vệ cho Giang Khoáng sau lưng, trong nháy mắt, máu trong cơ thể như sôi sục lên.

Đúng rồi, nên như vậy.

Thân thể này vẫn luôn bị thương, nhưng lại rất ít khi bị thương trước mặt Giang Khoáng.

Hôm nay, ta muốn cho hắn tận mắt nhìn thấy, ta đã vì hắn mà hy sinh nhiều như thế nào —

Vì bảo vệ Giang Khoáng an toàn, tám tỷ tỷ của ta đã cực khổ rèn luyện suốt hơn 10 năm, cho dù có hàng trăm kẻ địch cũng không thể đến gần ta trong gang tấc.

Nhưng nghĩ đến Giang Khoáng thích nhất là loại phụ nữ nhu nhược yếu đuối, ta liền hành động chậm lại một chút. Dù sao thân thể này đã từng bị thương nhiều đến như vậy, có thêm hai nhát kiếm này cũng không sao.

Nếu bị thương một chút mà có thể khiến Giang Khoáng động lòng thì cũng xứng đáng.

Ta đã canh vị trí chuẩn để nhận nhát kiếm, nhưng cảm giác đau đớn cũng không truyền đến như kỳ vọng của ta, mà là một cái ôm ấm áp bao trùm thân thể ta.

Trong nháy mắt, đầu óc ta trống rỗng.

Người ôm lấy ta, trên người có mùi hương thanh mát mà ta vô cùng quen thuộc, là Giang Kỳ!

Hắn nhỏ giọng trấn an ta: “Tử Tô, ta đến rồi.”

Giang Kỳ chỉ hơi khựng lại một chút, nhưng đã nhanh chóng gia nhập trận chiến. Ngoại trừ nhát kiếm đầu tiên, trên người hắn cũng nhanh chóng có thêm 5-6 vết thương do kiếm gây ra.

Hắn rất rõ ràng, võ công của ta hơn xa hắn, nhưng hắn vẫn cam tâm tình nguyện mà đứng ra phía trước che chở cho ta.

Thanh kiếm trên tay ta tuy sắc bén, nhưng trong lòng lại ngọt ngào như được rót mật.

Tỷ tỷ, Tiểu Cửu của các tỷ đã gặp được một Tiểu Cửu càng tốt.

Tiểu Cửu của Tiểu Cửu, là một tên ngốc si tình.

Nhưng Tiểu Cửu của các tỷ, thật sự rất yêu hắn.