Chương 14: Đưa cô trở về trường học.

Tiểu Điềm không biết tại sao Chu Minh lại đột nhiên gọi cô là bảo bối một cách ôn nhu thể thϊếp như vậy, không có bất kỳ chữ thô tục nào, điều này làm cho Tiểu Điềm đột nhiên có chút không quen, cô chỉ cảm thấy Chu Minh thật đúng là thay đổi thất thường.

Sau khi Chu Minh xuất tinh, anh cũng không cưỡng ép Tiểu Điềm một lần nữa, mà ôn nhu gọi bảo bối sau đó ôm chặt Tiểu Điềm vào trong vòng tay mình. Bắp đùi màu đồng cỏ của Chu Minh kẹp chặt hai chân trắng nõn của Tiểu Điềm, trên bẹn đùi cô vẫn còn lưu lại dâʍ ɖị©ɧ của trận kí©ɧ ŧìиɧ vừa rồi.

Chu Minh ôm chặt lấy Tiểu Điềm trần trụi vào trong ngực mình, bộ ngực sữa của Tiểu Điềm dính sát vào l*иg ngực của Chu Minh, Chu Minh cảm thấy mình bị bộ ngực sữa của cô ép vào người làm dươиɠ ѵậŧ anh cứng trở lại. Chu Minh muốn cô gái nhỏ nghỉ ngơi một chút, dù sao con đường ăn thịt cô rất dài, anh nhất định phải thu phục được người phụ nữ này.

Tiểu Điềm bị hai đùi anh giữ chặt cũng không dám manh động, cảm thấy Chu Minh ôm cô quá nóng, hơi nóng tràn ngập khắp cơ thể Chu Minh. Tiểu Điềm nhuyễn nhuyễn nhu nhu thăm dò: "Tôi… Tôi có thể quay về trường học được chưa?”

"Lão tử thật muốn đυ. chết em trên giường, để em không thể đi đâu được nữa!” Chu Minh buông Tiểu Điềm ra, đứng dậy cầm lấy. Hiểu Thiên trước khi đứng dậy, ném túi đồ cho Tiểu Điềm: “Mặc xong sẽ đưa em về!”

Tiểu Điềm sợ Chu Minh đổi ý lại đè cô xuống một lần nữa nên nhanh chóng đứng dậy, thay quần áo và lấy đồ của cô: "Tôi xong rồi, Chu Minh."

Hai người lên xe không nói với nhau câu nào, cả đường đi Tiểu Điềm đều rất khẩn trương, cô sợ Chu Minh sẽ đổi ý bất cứ lúc nào lại bắt cô về để điên cuồng hành hạ cô, cô chỉ muốn mau chóng về đến trường.

Chu Minh lái xe đến chỗ công trường lầu dạy học đang thi công trong trường, để Tiểu Điềm xuống xe, Tiểu Điềm xuống xe, chạy một mạch về ký túc xá không thèm quay lại, vừa chạy vừa khóc, cô cảm thấy thế mình đã phải chịu đựng tất cả những ủy khuất và cuối cùng cũng trốn thoát được!

Chu Minh nhìn Tiểu Điềm chạy nhanh như vậy, nhưng không lên tiếng, chỉ nhìn bóng lưng của cô mà cười, trong lòng thầm nghĩ: "Chúng ta vẫn sẽ còn gặp lại nhau thôi bảo bối à, lão tử không tin mấy ngày này em có thể quên được đại dươиɠ ѵậŧ của lão tử!"

Chu Minh lái xe trở về, lúc trên xe có một cô gái bước xuống, tất cả công nhân tạp vụ đều nhìn thấy liền hỏi đùa xem đó là ai, Chu Minh cười cười nói: "Vợ của tôi!" "Ai nha, Chu Minh, cái này cũng thật không có ý tứ! Cậu có vợ mà không thèm nói với chúng tôi! Chẳng trách mỗi lần rủ cậu đi chơi gái cậu đều không đi! Tiểu gia hoả này được nha! Còn rất lo cho gia đình!” Chu Minh nghe vậy chỉ cười cười, trả lại chìa khóa xe, tiếp tục đi công trường làm việc.

-------------------------

Tiểu Điềm trở về ký túc xá quen thuộc, ba người bạn cùng phòng khác trong ký túc xá đều không có ở đây, cô nhanh chóng thu dọn đồ ngủ, đi vào phòng tắm tắm rửa, cô muốn tắm rửa thật sạch sẽ. Cởϊ qυầи áo ra, cô phát hiện trên người cô có đầy dấu vết của người đàn ông lưu lại, dấu vết đàn ông bắt lấy bộ ngực sữa của cô, dấu vết đánh mông, dấu vết cắn đầṳ ѵú cô ... Thần thái mơ hồ, Tiểu Điềm tranh thủ thời gian tắm rửa, tốt rồi.

Sau khi xoa xoa xong, cô rửa thật sạch âʍ ɦộ của mình, khi chạm vào âʍ ɦộ để vệ sinh thì cô phát hiện mình mẫn cảm vô cùng, chỉ cần một cái chạm nhẹ, âʍ ɦộ nhỏ của cô đã bắt đầu tiết ra dịch hoa và bắt đầu trở nên ngứa vô cùng, cô cảm thấy mình muốn chèn một cái gì đó thật thô cứng để ngăn chặn sự ngứa ngáy này ...

Hai tay Tiểu Điềm bắt đầu theo cách của Chu Minh, nghịch ngợm âʍ ɦộ và nhào nặn âm đế mẫn cảm của cô, "A ~ a ~". Tiểu Điềm bắt đầu không kiềm chế được thở hổn hển, nghe thấy tiếng thở hổn hển quyến rũ như vậy, cô bắt đầu tỉnh táo lại, làm sao cô có thể trở nên dâʍ đãиɠ thấp hèn như vậy?! Bắt đầu tự đùa bỡn với bản thân, cô nhanh chóng bỏ tay ra vì sợ rằng mình sẽ bị cuốn vào đó và không thể thoát ra được.