Chương 15: Sao anh ta lại ở đây? (Hơi H)

Tiểu Điềm nhớ lại mấy lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ đều là bị cưỡиɠ ɠiαи, hiện tại cô đã về rồi, làm sao mới đυ.ng một tí liền mẫn cảm, cô không thể bị nam nhân kia làm cho dâʍ đãиɠ thấp hèn, khống chế lý trí, Tiểu Điềm không thể vuốt ve âʍ ɦộ của mình. Tiểu Điềm quyết định sau khi tắm xong sẽ đi ra ngoài. Tiểu Điềm tắm xong liền vội vàng đi ra khỏi phòng tắm, mặc vội bộ đồ ngủ, lau khô tóc. Cô vừa định nằm xuống để gọi bố mẹ thì các bạn cùng phòng của mình đều đã trở về hết, các bạn cùng phòng thấy Tiểu Điềm nằm xuống liền bắt đầu trêu đùa, tình cảm của các cô đều rất tốt, đám tỷ muội bọn họ đều độc thân cho nên bình thường hay đi chơi với nhau và có một mối quan hệ sâu sắc.

Một lúc sau, điện thoại di động của các cô truyền đến tin tức nhóm, nhà trường tổ chức hoạt động học tập ở nông thôn, đến một số trường học vùng sâu vùng xa dạy học trong thời gian nửa tháng. Tiểu Điềm và bạn cùng phòng đều là sinh viên năm hai chuyên toán, việc học của bọn họ không tính là nặng nề. Nếu đi dạy tình nguyện rồi quay lại học có thể sẽ phải học bù, còn nếu tham gia hoạt động này, bọn họ còn có thể nhận thêm điểm và còn nhận được trợ cấp. Nhiều sinh viên bị động tâm đi đăng ký, nhưng khoa toán chỉ có hai chỗ. Tiểu Điềm nói với bạn cùng phòng về ý định đi của mình, và bạn cùng phòng Tiểu Ninh nói, "Nếu là Tiểu Điềm thì hoàn toàn có thể nha. Cậu là sinh viên đứng hạng nhất trong lớp. Nếu cậu đăng ký nhất định sẽ được chọn!"

Tiểu Điềm sợ rằng cô vừa trở về, người đàn ông sẽ lại tìm kiếm cô, cô muốn nhân cơ hội này để tránh anh và giải sầu một chút. Suy cho cùng, những gì cô trải qua những ngày đó là điều trước kia cô chưa từng trải qua. Cô đã được làʍ t̠ìиɦ ở nhiều tư thế khác nhau, nhất là bị đυ. từ phía sau, cô luôn đạt cao trào ... Thân thể của cô bị người đàn ông thao túng theo nhiều cách khác nhau, a! Không thể nghĩ thêm được nữa! Mình thật dâʍ đãиɠ!

-----------------------------

Tiểu Điềm đã đăng ký tham gia các hoạt động ở vùng nông thôn, có hai vị trí chỗ dành cho khoa toán, Tiểu Điềm đã được chọn thành công, vị trí còn lại nghe nói là một nam sinh, nhưng Tiểu Điềm không biết cậu ta. Cứ như vậy, trước khi khởi hành, Tiểu Điềm đã gọi điện cho bố mẹ và nói rằng cô sẽ tham gia hoạt động ở nông thôn. Bố mẹ Tiểu Điềm rất ủng hộ quyết định của con gái, Tiểu Điềm nghĩ sau khi hoạt động kết thúc sẽ trở về thăm bố mẹ. Hiện tại, cô cảm thấy mình có chút ... bẩn, cô không có tự tin khi nhìn thấy bố mẹ mình với bộ dạng này, cô hy vọng mình được thư giãn một chút, quên chuyện đó đi, coi như bị chó cắn!

Tiểu Điềm đặt điện thoại xuống, Chu Minh gửi một tin nhắn, "Bảo bối, em nhớ anh không? Anh nghĩ chúng ta có thể gặp lại nhau sớm thôi, bảo bối."

Sau khi nhìn thấy tin nhắn này, Tiểu Điềm cảm thấy người đàn ông này thật buồn nôn! Sau khi trở về, cô quên chặn anh ta! Cô liền chặn ngay bây giờ! Đừng gửi thêm bất kỳ thông tin nào về anh ta nữa!

Dưới sự dẫn dắt của lão sư trong trường, Tiểu Điềm đến ga tàu, nhà trường mua cho mỗi người một chiếc giường ngủ, Tiểu Điềm rất may mắn, cô được xếp vào giường tầng dưới, cùng nằm ở giường tầng dưới bên cạnh cô là một nam sinh, nam sinh đó nhìn cô nhìn cô rồi gật đầu, cũng không nói lời nào. Tiểu Thiên cũng không biết cậu ta, cô không biết phải nói gì, cô cũng chỉ cười cười và gật đầu.

Tiểu Điềm nhặt đồ cần dùng rồi cất hành lý, chuẩn bị nằm chơi điện thoại một lúc. Nam sinh bên cạnh cầm cuốn sách trong cặp lên giường đọc. Người con trai bên cạnh có vóc dáng rất cao, cảm giác rất dịu dàng, phảng phất mùi hương nho nhã, đeo kính đọc sách đọc sách, ôn nhu tao nhã. Tiểu Điềm vẫn nằm xuống và nghịch điện thoại.

Một lúc sau cô cảm thấy ánh sáng trước mặt bị người nào đó chặn lại, liền ngẩng đầu nhìn lên! Hóa ra là ... Chu Minh! Tại sao tên gia hoả này lại ở đây? ! Anh ta! Sao có thể ở đây được?! Tiểu Điềm cảm thấy không thể tin được mười phần!

Chu Minh nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên của Tiểu Điềm, chỉ cười cười ngồi xuống, Chu Minh ngồi ở bên cạnh giường mình, Tiểu Điềm cảm thấy rất áp bức, "Anh ... sao anh ... lại ở đây?!"

"Gửi tin nhắn cho em thì em không trả lời lại, gọi điện thoại cũng không liên lạc được, bảo bối à, em không nên chặn anh! Giới thiệu một chút người bên cạnh này, đây là em trai của lão tử, Chu Tân, hai người đều là người cùng khoa, nghe em trai lão tử nói, em luôn đứng hạng nhất trong kỳ thi, còn em trai lão tử thì luôn đứng thứ hai, em nghĩ xem khi nào có thời gian rảnh thì bổ sung kiến thức cho em trai lão tử nha?” Chu Minh cười rất vui vẻ, cô gái nhỏ bé này còn đang nghĩ muốn trốn anh, cô xong rồi!

Tiểu Điềm lúc này cảm thấy đầu mình ong ong, thế giới này nhỏ như vậy sao?! Em trai của kẻ làm ô uế cô thực ra là bạn cùng ngành với cô! Em trai anh và anh ... tại sao lại có sự tương phản lớn như vậy!

"Anh em ... Hai người ..." Tiểu Điềm nhìn Chu Minh cùng Chu Tân bằng ánh mắt không thể tin nổi. "Chu Tân nói các em sắp đi đến nông thôn. Một người là em trai lão tử, một người là vợ tương lai của lão tử. Lão tử không yên tâm liền xin nghỉ phép rồi đến đây xem!" Lời nói của Chu Minh mang theo nụ cười làm cho Tiểu Điềm cảm thấy như ngũ lôi oanh đỉnh! Đúng là âm hồn bất tán a!

Tiểu Điềm tức giận biện hộ: "Ai là vợ tương lai của anh chứ, nói chuyện chú ý một chút! Chung quanh nơi này là trường học của chúng tôi! Chú ý vị trí của anh đi!"

Chu Minh cười nói: "Em đúng là nữ nhân nhiều chuyện, lão tử ở rất gần em, nếu cần gì thì cứ gọi cho lão tử!" "Anh đi nhanh đi! Tôi không có cần gì cả!"

Chu Minh nhìn em trai một chút, nói với cậu ta: "Ngoan ngoãn ở đây, đi ngủ sớm một chút!" Nhìn nụ cười mập mờ của Chu Minh khiến Chu Tân ngay lập tức khám phá được anh trai mình định làm gì, cậu chỉ đáp lại: "Đừng ảnh hưởng đến việc em đọc sách là được." Tiểu Điềm bị lời mở đầu cùng câu đáp của hai người bọn họ làm cho mơ mơ màng màng nhưng cô không muốn suy nghĩ sâu xa.

--------------------------

Trời tối rất nhanh, sau khi ăn xong, Tiểu Điềm nghịch điện thoại một lúc, sau khi báo tin an toàn cho gia đình và bạn cùng phòng, cô nằm xuống liền ngủ. Đêm khuya, các toa tàu đã tắt đèn, tất cả mọi người làm việc hăng say đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Chu Minh đi về phía giường của Tiểu Điềm, anh mặc chiếc quần đùi rộng và áo lao động. Tiểu Điềm được Chu Minh bế lên kiểu công chúa, anh bế cô vào nhà vệ sinh. L*иg ngực của anh rất ấm và cường tráng, Tiểu Điềm đang ngủ say cũng cọ cọ vào ngực anh, cảm giác rất an toàn. Ngay sau đó Chu Minh đã đặt Tiểu Điềm ngồi trên bồn rửa mặt trong phòng toilet. Chu Minh bắt đầu cởϊ qυầи của mình, đem dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng từ lúc chưa đến giường Tiểu Điềm móc ra. Tiểu Điềm cảm giác dưới mông lạnh buốt, cô liền tỉnh lại. Cô tỉnh lại thì thấy mình không còn ở trên giường nữa, trước mặt cô vẫn là Chu Minh, vừa định hét lên thì Chu Minh cúi người hôn Tiểu Điềm khiến cô không thể kêu lên. Lưỡi to thô ráp luồn vào trong miệng anh đào của Tiểu Điềm mà điên cuồng khuấy đảo, Chu Minh còn hút chiếc lưỡi đinh hương của Tiểu Điềm, liếʍ láp và nhấm nháp mùi vị trên đầu lưỡi cô. Bàn tay của Chu Minh bắt đầu tiến vào trong áo Tiểu Điềm, xoa nắn bộ ngực săn chắc của cô, chơi đùa với núʍ ѵú trên đó, núʍ ѵú của Tiểu Điềm nhanh chóng trở nên sưng đỏ, đứng thẳng, Chu Minh nhanh chóng cởϊ qυầи Tiểu Điềm ra, dùng bàn tay to vuốt ve âʍ ɦộ cô, nhào nặn hoa huyệt mẫn cảm, cọ xát vào âm đế liên tục, ngón tay thô ráp đảo quanh cửa huyệt của Tiểu Điềm, Chu Minh vuốt ve âm đế cô lên xuống, nhéo nhéo âʍ ɦộ mềm mại hồng nhuận, Tiểu Điềm bị Chu Minh sờ soạng sớm đã tiết ra rất nhiều dịch hoa. "Bảo bối, thèm dươиɠ ѵậŧ bự của lão tử đi! Cái này liền cho em ăn no!"

Chu Minh cầm dươиɠ ѵậŧ của mình nhắm ngay hoa huyệt của Tiểu Điềm, nương theo chất lỏng chảy ra từ hoa huyệt, Chu Minh thuận lợi tiến vào trong lỗ hoa của Tiểu Điềm. Tiểu Điềm và Chu Minh đều kêu lên "A~"

Sau khi Chu Minh đẩy vào, nhận thấy âʍ ɦộ non nớt của Tiểu Điềm cũng đã thích ứng với dươиɠ ѵậŧ của mình, anh bắt đầu điên cuồng đâm mạnh.