Chương 3: Trong thư viện

Bạn cùng phòng rủ Tiểu Điềm đến thư viện học bài, đến tám rưỡi tối cô mới học được, Tiểu Điềm và bạn cùng phòng ở lại phòng tự học số hai của thư viện, lúc này bạn cùng phòng đi vệ sinh để chuẩn bị cùng Tiểu Điềm quay trở lại ký túc xá thì đèn trong thư viện bỗng nhiên bị tắt. Tiểu Điềm sợ bóng tối nên hoảng sợ lập tức gọi tên Tiểu Ninh nhưng Tiểu Ninh không đáp lại, cô lo lắng đến mức sắp khóc. Lúc này người đàn ông đã túm lấy cô gái nhỏ đang hoảng sợ, ôm lấy thân hình mảnh mai của cô kéo vào trong vòng tay của anh, để cơ thể của cô gái và người đàn ông dính chặt vào nhau không có khe hở, bộ ngực mềm mại của cô gái áp chặt vào thân trên của người đàn ông. Tiểu Điềm bị cái ôm đột ngột làm cho hoảng sợ đến mức kêu lên: “A!”

“Là người đàn ông của em, đừng có la hét! Lão tử ở đây không thể làm em được đâu.”

“Chu Minh?! Tại sao lại là anh!”

“Em biết lão tử là nam nhân của em mà, đúng không?”

“A ... không biết xấu hổ! Anh mới không phải, thả tôi ra!”

Tiểu Điềm vừa mắng vừa trốn tránh Chu Minh, tiểu mỹ nhân vặn vẹo cọ xát trên người mình, Chu Minh cảm thấy mình đang trong dục hoả đốt, du͙© vọиɠ quá mạnh, “Đừng động đậy nữa! Nếu em còn động nữa thì lão tử sẽ tại đây mà làm em.” Người đàn ông đã rất khó kiềm chế du͙© vọиɠ của mình, anh thực sự muốn làm cô gái nhỏ trong bóng tối. Tốt nhất là tàn nhẫn hơn một chút để cho cô mang thai ngay lập tức, xem cô còn nghĩ muốn chạy đến nơi nào.

“Anh ...! Anh không biết xấu hổ”

“Đến cả lúc mắng chửi cũng đáng yêu! Mắng nhẹ quá, bảo bối, lão tử không biết xấu hổ, lão tử là người hầu ở dưới váy em, bảo bối, hôm nay nội y dưới váy của em là họa tiết hoạt hình gì vậy?”

“Buông tôi ra, đồ lưu manh biếи ŧɦái!”

“Bé ngoan, thả em ra, tôi đi đây.” Chu Minh phát hiện ra nhược điểm sợ bóng tối của Tiểu Điềm liền sẵn sàng lợi dụng một chút để Tiểu Điềm chủ động với mình.

“A ... đừng ... đừng bỏ đi Chu Minh, anh có thể đợi bạn cùng phòng của tôi trở về rồi mới đi không, tôi ... hơi sợ.” Tiểu Điềm sợ đến mức phải không thể không xin anh giúp đỡ.

“Cục cưng, là em bảo lão tử đi, hiện tại lại muốn giữ lại lão tử, không phải là không thể chờ cùng em đi. Nói cùng lão tử, ca ca, em muốn anh đi cùng, cho dù để lão tử cởi sạch cùng em thì em vẫn muốn đi cùng.”

“Anh thật đáng khinh! Ai muố nhìn anh khỏa thân, không biết xấu hổ! Anh đi đi, tôi sẽ đợi bạn cùng phòng của tôi trở về! Hừ hừ.”

“Haha, em thật không có chút lương tâm, em muốn tôi ở đây để chờ cùng em, em nói ở đây có bạn cùng phòng, tại sao, em chạy ra ngoài liền muốn vứt bỏ tôi?”

“Ai lợi dụng anh, không biết xấu hổ, anh cút đi! Tôi ... cũng có thể...”

“Lão tử chưa muốn rời đi!” Chu Minh tiến lên kéo Tiểu Điềm vào lòng, vừa ôm vừa sờ sờ tóc của Tiểu Điềm, động tác rất nhẹ nhàng.

Trong phòng điều khiển ở tầng dưới, hai người đàn ông mặc quần áo làm việc đang thì thầm, “Anh nghĩ anh Minh yêu cầu chúng ta tắt đèn sớm như vậy để làm gì?”

“Mặc kệ anh ta ! Tắt đèn sớm còn thời gian đi uống rượu. Có định đi uống rượu không?”

“Đi, đi, đi!”

Lúc này Tiểu Điềm trong vòng tay của Chu Minh không dám động đậy, cô rất sợ bóng tối, mặc dù người đàn ông trước mặt cô cảm thấy rất lưu manh, nhưng anh ôm cô cũng không quá khó chịu, chỉ nhẹ nhàng chạm vào tóc cô để an ủi cô. Cô cảm thấy có vẻ mình không ghét người đàn ông này đến vậy.

Lúc này Chu Minh đang ôm thân thể mỏng manh trong tay, chỉ muốn đưa cô về nhà thuê, tốt nhất là trói cô lại, mặc quần áo của anh, đem nội y đồ lót cởi xuống hết, muốn nhìn xem vυ" của cô cỡ bao nhiêu? Nếu cô gái này mặc áo tay ngắn của mình thì quần áo phải vừa vừa vặn. Càng nghĩ đến anh càng cứng, càng nghĩ càng thấy bốc hỏa, anh phải tìm cách đưa cô về nhà, bắt cô bằng vũ lực không phải là không thể. Tựa như đêm nay thư viện mất điện, không phải do anh làm mới dẫn tới việc được cùng cô gái nhỏ ôm ấp yêu thương sao?