Chương 4: Giữ qυầи ɭóŧ của cô

Tiểu Điềm một mực đợi bạn cùng phòng Tiểu Ninh trở về để cô có thể nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của người đàn ông, mặt Tiểu Điềm dán l*иg ngực của nam nhân, ngực của hắn đặc biệt rắn chắc, trên quần áo còn mang theo mùi mồ hôi mặn mặn, vòng tay ôm ấp thật ấm áp mang đến cho cô cảm giác an toàn khó nói thành lời, mà dù sao nam nhân này cũng rất lưu manh, cô cũng không dám xa rời ngực của hắn, nhưng bạn cùng phòng nửa ngày rồi vẫn chưa quay trở lại, cô muốn lấy điện thoại trong túi ra gọi cho bạn cùng phòng. Cô đang mò mẫm trong túi trong bóng tối, vừa định lấy ra thì Chu Minh đột nhiên nắm lấy tay cô đang cầm điện thoại, Tiểu Điềm sợ đến mức không cầm chắc được, làm rơi điện thoại xuống đất.

“Chu Minh, anh ...!” Tiểu Điềm tức giận nói.

"Tôi muốn biết em định làm gì , có phải đánh tôi không? Haha" Khi người đàn ông cười, l*иg ngực của anh ta rung lên dữ dội, khuôn mặt của Tiểu Điềm cảm thấy sự rung động của l*иg ngực người đàn ông này. Người đàn ông này ... Hẳn là có rất nhiều dung tích phổi, đúng không? Bên trong Tiểu Điềm nghĩ, tại sao mình lại có ý nghĩ này. Nha, còn cái điện thoại của mình! Nghĩ đến điện thoại di động của mình, Tiểu Điềm vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lên, nhưng Chu Minh đã nắm lấy, Chu Minh cười nói: "Không chừng trong ban đêm có con ma nào đó xuất hiện trên mặt đất đấy, haha, nếu em sợ bóng tối thì tôi sẽ nhặt nó lên cho em."

Tiểu Điềm thật tức giận người đàn ông này, người đàn ông này đang lừa gạt cô như một đứa trẻ, "Vậy thì anh nhặt đi."

Chu Minh to cao một mét tám lăm ngồi xổm xuống nhặt điện thoại, đầu ở trước nơi thần bí của Tiểu Điềm, hôm nay Tiểu Điềm mặc một chiếc áo liền váy kẻ sọc, váy dài đến đầu gối, không hở hang cho lắm, nhưng Chu Minh lại cảm thấy cô gái này đang quyến rũ anh. Chu Minh nhặt được điện thoại, nhưng không có đứng dậy. Điện thoại di động của anh đột nhiên vươn vào trong váy của cô gái, trong lúc Tiểu Điềm không có phản ứng gì, anh đã cởϊ qυầи bó và qυầи ɭóŧ của Tiểu Điềm.

"A !!! Anh ! Chu Minh, cmn anh có bị bệnh không!" Tiểu Điềm hét lên, người đàn ông này! Tên hạ lưu biếи ŧɦái! Tại sao lại có loại chuyện này, Tiểu Điềm vốn là một cô gái có gia giáo tốt, đây là lần đầu tiên cô ấy mắng những lời như vậy vì quá sợ và tức giận.

Chu Minh giọng nói khàn khàn thâm trầm, "Không muốn tôi đè lên người em thì đừng có la lên, ngoan ngoãn ngồi trên ghế đi."

Tiểu Điềm vốn đã sợ bóng tối, nhưng sự xâm phạm của người đàn ông càng khiến cô sợ hãi hơn, cô sợ người đàn ông này sẽ thực sự cường bạo mình, Chu Minh đẩy chiếc ghế đẩu bên cạnh cô, cô ngoan ngoãn ngồi xuống.

Người đàn ông đâu vào đấy hướng về phía xà cạp và qυầи ɭóŧ của Tiểu Điềm,

nhẹ nhàng nhấc chân Tiểu Điềm,

cởi giày của Tiểu Điềm,

sờ soạng chân cô,

đồng thời cởϊ qυầи lót cô xuống, anh liền nhét vào trong túi quần của mình. Sau khi Tiểu Điềm bị cởi bỏ hết xà cạp và qυầи ɭóŧ, cô cảm thấy hạ thân rét căm căm, không có chút cảm giác an toàn nào. Tiểu Điềm yếu ớt hỏi: “Chu Minh, anh có thể trả lại cho tôi không?” Chu Minh cười nói, “Cái này rất hữu dụng với tôi. Đêm nay trở về tôi sẽ phát cho em một phong bao đỏ, mua thêm nhiều chút."

Tiểu Điềm bối rối hỏi: "Anh có thể làm gì với nó chứ!?"

Chu Minh cười khổ nói: "Không lên được, em còn không cho tôi thoải mái một chút sao?"

Tiểu Điềm nghe xong thì khuôn mặt nóng lên, tên lưu manh này! Tiểu Điềm thấp giọng lẩm bẩm nói: "Anh cũng có thể ra bên ngoài tìm nữ nhân mà!"

Mặc dù giọng nói rất nhỏ nhưng Chu Minh vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, cúi xuống nói nhỏ vào tai Tiểu Điềm: "Phụ nữ bên ngoài không có thiếu tao như em!"

Tiểu Điềm nghe vậy rất tức giận, "Anh nói ai thiếu tao? Tôi có trêu chọc anh đâu?! Sao anh lúc nào cũng làm những chuyện biếи ŧɦái như vậy với tôi!"

Chu Minh cười không nói gì, nghĩ thầm: Nếu không phải em thiếu tao thì hà cớ gì luôn câu dẫn để tôi luôn nghĩ đến em!

Chu Minh đưa điện thoại cho Tiểu Điềm, cô nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho bạn cùng phòng, nhưng bạn cùng phòng không nghe máy. Tiểu Điềm cảm thấy rất kỳ lạ, chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh để tìm Tiểu Ninh. Cô rất sợ bóng tối, lại càng sợ bạn cùng phòng xảy ra chuyện, cô đã bật đèn pin điện thoại, ánh sáng không quá chói, chỉ chiếu đường đi vào nhà vệ sinh.

Chu Minh lúc này trầm giọng nói: "Em định đi tìm bạn trong khi đang cởi truồng sao?"

Ánh mắt của Tiểu Điềm sắc như con dao, nếu Chu Minh có thể nhìn thấy, không biết chừng anh muốn bị trừng nhiều hay ít, Tiểu Điềm không muốn tranh cãi với tên biếи ŧɦái này nữa, cô định đi tiếp, nhưng cô cũng cảm thấy lạnh sống lưng.

Chu Minh lại nói: "Nếu em muốn lấy lại đồ lót, đêm ngày mai chờ tôi ở cửa thư viện, tôi sẽ trả lại qυầи ɭóŧ cho em ngay!"

Tiểu Điềm tức giận nói: "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

Chu Minh vui vẻ nói: "Vậy lần sau gặp lại em, tôi sẽ có biện pháp cởi hết nội y của em!"

Tiểu Điềm suýt nữa bật khóc, nghẹn ngào nói: "Tên biếи ŧɦái này! Trả lại cho tôi!"

Chu Minh nói: "Ngồi đi, tôi mặc vào cho em!"

Tiểu Điềm miễn cưỡng đi về phía chiếc ghế đẩu có ánh sáng của đèn pin, chậm rãi ngồi xuống, cô biết mình không thể đánh lại người đàn ông cao lớn mạnh mẽ này, nếu người đàn ông này thật sự muốn xâm phạm cô, anh ta sẽ dùng thể lực và sức lực do trời ban cho, cô chỉ là một cô gái yếu ớt, dù làm gì cũng không thể sánh bằng anh nên cô đành phải nghe lời anh, đó là biện pháp cuối cùng.

Tiểu Điềm nhẹ nhàng nâng chân lên đợi người đàn ông mặc vào, người đàn ông chạm vào chân cô,

sau đó từ từ mặc vào. Trong khi mặc nó, anh mò mẫm như đang tìm gì đó trong hai chân của cô, Tiểu Thiên bị sờ đến sởn tóc gáy, cả người run lên, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Chu Minh, anh đừng sờ soạng lung tung nữa có được không!"

Chu Minh nghe giọng nói của cô gái càng ngày càng không ổn, quyết định không trêu chọc cô nữa, mặc quần áo xong liền muốn véo mông cô một cái.

Tiểu Điềm cảm thấy có gì đó không đúng, cô vỗ vai Chu Minh, tức giận nói: "Qυầи ɭóŧ của tôi đâu?! Sao anh chỉ mặc quần bó!"

Chu Minh cười nói: "Tôi nói, qυầи ɭóŧ rất hữu dụng."

Tiểu Điềm tức giận đến không nói nên lời, sao có thể xui xẻo gặp phải một tên biếи ŧɦái như vậy!

Lúc này, giọng nói của Tiểu Ninh truyền đến, càng lúc càng gần: "Tiểu Điềm ... chân tớ đều tê, táo bón rất khó chịu, lại còn cúp điện, thật đáng sợ, nhà vệ sinh không có mạng, tôi muốn dùng điện thoại để gọi cho cậu tới mở cửa cho tớ..."

Chu Minh đứng dậy đi xuống lầu, sau khi đi ra khỏi thư viện, nụ cười của Chu Minh càng sâu.

Tiểu Điềm và Tiểu Ninh thu dọn đồ đạc chuẩn bị về ký túc xá, dọc đường đi Tiểu Điềm không mặc qυầи ɭóŧ luôn cảm thấy khó chịu, tên biếи ŧɦái này, càng nghĩ càng tức giận! Đồ vô sỉ! Cô tuyệt đối sẽ không đáp ứng với anh là đến thư viện vào ngày mai!

Chiều hôm sau, Tiểu Điềm đã nằm trên giường trong ký túc xá, nghĩ đến chiếc qυầи ɭóŧ gấu yêu thích của mình bị trộm, càng nghĩ càng tức giận! Về phần người đàn ông lấy qυầи ɭóŧ đêm qua, anh dùng qυầи ɭóŧ của cô gái, trong căn nhà cho thuê, nghĩ đến Tiểu Điềm khiến anh đã ra không biết bao nhiêu lần, toàn bộ qυầи ɭóŧ gấu hồng dính đầy chất lỏng màu trắng đυ.c, Chu Minh đem qυầи ɭóŧ đặt ở đầu giường, một chút cũng không nỡ ném đi , trong lòng thầm dự định nhất định phải đưa nữ nhân lên chiếc giường này! Ban ngày anh đến công trường đại học Q tiếp tục làm công việc thể chất để xây dựng khu dạy học mới, cả ban ngày mong ngóng đến tối để có thể gặp cô gái kia, càng nghĩ hạ thân càng thấy khó chịu, cô gái này!