Chương 5: Bắt cóc cô về nhà

Sau khi Chu Minh kết thúc một ngày làm việc chuyển gạch trên công trường vất vả, công nhân rủ Chu Minh ra ngoài uống rượu, Chu Minh cười nói không đi được, mấy công nhân liền ồn ào nói: "Tiểu Chu, có phải là cậu có phụ nữ rồi nên mới không cùng chúng tôi đi uống rượu nữa phải không.” Chu Minh cười cười, không nói lời nào, quay về căn nhà cho thuê, vọt vào nhà tắm nước lạnh. Cả ngày hôm nay anh đều nghĩ đến Tiểu Điềm, không chịu được khô nóng anh liền tranh thủ dùng nước lạnh tẩy rửa một chút. Chu Minh thay quần áo sạch sẽ chỉnh tề xong liền lên đường đến nơi đã hẹn với cô gái nhỏ, thư viện.

Sau khi Chu Minh đến thư viện, phát hiện không có cô ở đó, gọi điện thoại cho cô, kết quả anh đã bị chặn. Sắc mặt Chu Minh lập tức tối sầm lại, cô gái này thật sự không coi lời anh nói mà cái gì! Rất tốt! Tính chiếm hữu của anh quá mạnh, anh bắt đầu chuẩn bị thu thập cô gái nhỏ này một cách chân chính!

Anh trở về căn nhà cho thuê với vẻ mặt u ám, ngồi trên giường không nói một lời, đầu tiên bình tĩnh gọi điện cho quản đốc, xin nghỉ phép ba ngày, nhờ quản đốc mượn cho anh một chiếc xe tải giao hàng cho công trường vào ngày mai, sau đó anh nhặt chiếc qυầи ɭóŧ dính đầy chất lỏng màu trắng đυ.c trên đầu giường, đi vào phòng tắm, vặn nước lạnh nhất, đặt chiếc qυầи ɭóŧ gấu của cô gái lên dươиɠ ѵậŧ anh và nhanh chóng lột động. Lúc này anh nghĩ chiếc qυầи ɭóŧ này là tiểu huyệt của cô gái, bắt đầu điên cuồng trừu sáp, phát tiết dục hoả cùng nộ khí. Ngày mai, anh nhất định phải mang cô gái về, làm cho dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng ròng, mặc anh điên cuồng cướp đoạt.

Tối nay Tiểu Điềm rất thoải mái, vừa ăn vặt vừa xem TV show, chặn điện thoại của người đàn ông, không đi thư viện, không sợ hãi chút nào, ngày mai thứ sáu cô có thể về nhà, càng nghĩ càng vui vẻ, sau khi thu dọn đồ đạc để về nhà vào ngày mai, cô mới hài lòng thϊếp đi.

Thứ sáu là ngày yêu thích nhất của Tiểu Điềm,

cô có thể về nhà gặp bố mẹ, ăn những món ăn ngon còn có con chó Shiba của cô nữa. Cô rất vui. Điều cô không biết lúc này là ở một góc khuất bên ngoài tòa nhà dạy học, Chu Minh đang chờ cô xuất hiện với vẻ nhẫn nhịn kiềm chế.

Sau khi tan học, Tiểu Điềm lấy đồ và xách cặp, tạm biệt bạn cùng phòng và đi ra ngoài tòa nhà dạy học. Sau khi rời khỏi trường học, Chu Minh vốn đang núp ở góc tường xông tới, đem Tiểu Điềm ôm vào trong lòng, ôm chặt eo cô, đem Tiểu Thiên kéo vào trong chiếc xe mà anh mượn được. Tiểu Điềm bị một loạt những động tác đột ngột bất ngờ này thì hoảng sợ, cô không có thời gian để phản kháng. Cô bị đưa lên chỗ ngồi, cửa xe đã bị khóa cứng. Chu Minh lái xe đưa Tiểu Điềm đến căn nhà cho thuê của mình, Tiểu Điềm liều mạng phản kháng trong xe và tức giận nói: "Chu Minh! Anh điên rồi! Anh đi quá xa rồi! Anh đây là đang bắt cóc! Tôi muốn gọi cảnh sát!" Cô lấy điện thoại ra thì bị Chu Minh giật lấy bỏ vào túi của anh, nắm cổ tay Tiểu Điềm hỏi: “Sao hôm qua em không đến gặp anh, ngay cả trả lời cuộc gọi của anh cũng không?!” Chu Minh rất tức giận, ra tay rất mạnh, bóp đỏ cổ tay Tiểu Điềm. Tiểu Điềm đau đớn giãy giụa: "Anh ... Anh làm tôi đau!"

Chu Minh dắt Tiểu Điềm xuống xe, mở cửa căn nhà cho thuê, ném Tiểu Điềm lên giường, Tiểu Điềm càng ngày càng sợ hãi, không thể tưởng tượng tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, cô vừa khóc vừa khẩn cầu: "Chu Minh, xin anh thả tôi đi, tôi có thể cho anh tiền, còn cũng thể giúp anh tìm phụ nữ!"

Chu Minh tức giận đáp lại: "Anh đã cho em một cơ hội, nhưng em lại không trân trọng nó. Tôi muốn cùng em từ từ đi theo những bước của một mối quan hệ nam nữ bình thường, nhưng xem ra không được nữa rồi!"

Chu Minh một tay xé toạc quần áo của người con gái, để lộ ra nội y đồ lót, nhìn thấy cảnh tượng này, Chu Minh cảm thấy trong người như có lửa thiêu đốt, bộ đồ lót màu hồng chấm bi quấn lấy bộ ngực trắng nõn của cô. Vυ" không hề nhỏ. Tí nữa phải hành hạ bộ ngực này! Chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng ôm lấy cặp mông căng tròn, cái này đập vào nhất định thoải mái lắm! Tiểu Điềm sợ tới mức ôm chặt lấy thân thể, co ro trong góc giường. Chu Minh nhanh chóng cởϊ qυầи ra, phóng thích dươиɠ ѵậŧ đang căng tràn du͙© vọиɠ. Tiểu Điềm liếc nhìn vật thể thô to màu tím đen dữ tợn kia lập tức cúi đầu không dám nhìn lại, trong lòng vô cùng kinh hãi!

Chu Minh gấp gáp bước tới , kéo cô gái qua, xé qυầи ɭóŧ của Tiểu Điềm, dùng hai tay to che lỗ hoa riêng tư của người con gái, dùng ngón tay điên cuồng nhào nặn âm đế của Tiểu Điềm, đồng thời cúi đầu nhìn hoa huyệt của Tiểu Điềm, trắng trẻo mũm mĩm, đã bắt đầu chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, dưới bàn tay nhào nặn thô bạo của anh, nó đã bắt đầu tiết ra dâʍ ɖị©ɧ. Chu Minh cười nói: "Bảo bối lẳиɠ ɭơ, da^ʍ huyệt của em bắt đầu thèm khát dươиɠ ѵậŧ lớn của anh rồi!"

Tiểu Điềm bị nhào nặn không thể không nói, thanh âm nói chuyện trở thành tiếng thở dốc, hô hấp cũng rất mơ hồ, "Đừng ... đừng đυ.ng vào cái đó ... a ... buông ra ... tôi ... anh đang làm gì vậy? ... Thật khó chịu ... ah ..."

Dâʍ ɖị©ɧ bài tiết càng ngày càng nhiều, Tiểu Điềm càng ngày càng động , cũng đã dần dần từ bỏ phản kháng, Chu Minh biết chiêu này của mình có hiệu quả.

Chu Minh cúi đầu đến gần lỗ hoa của Tiểu Điềm, anh nhìn thấy bộ dạng của cô gái vì hắn mà động tình, anh hôn lên lỗ hoa đang mật dịch chảy ra, dùng đầu lưỡi thô ráp liếʍ láp hoa huyệt, anh cũng liếʍ láp uống cạn nước mật của Tiểu Điềm giống như người đã đói lâu rồi mới tìm được thức ăn, anh điên cuồng hút nước mật của Tiểu Điềm, còn chép miệng khen thưởng: "Bảo bối lẳиɠ ɭơ, lão tử rất thích uống dâʍ ŧᏂủy̠ của em a!"

Tiểu Điềm bị hành động của Chu Minh làm cho hoảng sợ, nhưng cô lại chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ liên tục, cô nói bằng một giọng đầy quyến rũ: "A ~ đừng liếʍ nữa ~ a ~ tôi không chịu được rồi ~"

Tiểu Điềm đạt đến cao trào trong sự liếʍ láp điên cuồng của Chu Minh, sắc mặt đỏ bừng, thần sắc mơ hồ, ánh mắt ngưng trọng, Chu Minh cảm thấy cô bây giờ vô cùng xinh đẹp! Chu Minh mang theo cái miệng đầy mật dịch của người phụ nữ, ấn đầu người phụ nữ vào mình, người đàn ông hôn lên đôi môi mềm mại của người phụ nữ, đồng thời đẩy cái lưỡi thô ráp vào cái miệng nhỏ nhắn của người phụ nữ. Nụ hôn dài khiến cả hai khó thở. Tiểu Điềm cắn Chu Minh. Chu Minh đau đớn buông ra, giữa hai người mơ hồ có một sợi chỉ bạc.