Chương 34: Hai năm sau.

“Hai năm, anh đợi em.” Chu Minh không nói một lời da^ʍ tục lại nói ra câu nói này, “Nhưng hai năm sau em trở về, có thể cho anh cơ hội chính thức được theo đuổi em không?”

Tiểu Điềm xoay người lại, nhìn Chu Minh nghiêm túc, lại bị sự nghiêm túc trong mắt anh hấp dẫn, cô giống như bị ma quỷ ám mà đồng ý với Chu Minh: "Được."

Trong hai năm qua, mặc dù Tiểu Điềm biết "Điềm" chính là Chu Minh nhưng cô cũng không xóa bỏ anh, thỉnh thoảng Chu Minh thấy Tiểu Điềm đăng bài về cuộc sống của cô ở Mỹ trên khoảnh khắc, thỉnh thoảng anh sẽ hỏi Tiểu Điềm rằng cô đang làm gì. Tiểu Điềm cũng thành thật trả lời rằng cô bận học các khóa học chuyên nghiệp và hòa nhập với vòng tròn hiện tại, mỗi ngày đều rất mệt mỏi nhưng rất phong phú. Chu Minh cũng không có ngày ngày quấn lấy Tiểu Điềm, bởi vì anh cũng bề bộn nhiều việc. Từ khi Tiểu Điềm rời đi, anh bắt đầu bận rộn làm việc chăm chỉ trên công trường, suy nghĩ về cuộc sống của chính mình, suy nghĩ xem mình nên như thế nào mới có thể sánh ngang với Tiểu Điềm. Sau khi phát hiện trong lòng mình có người phụ nữ này, anh bắt đầu muốn quyết chí tự cường, tâm tình mười phần bức thiết.

Chu Minh trên công trường có khí lực tuyệt vời, làm việc nhanh chóng, rất nhanh anh được quản lý công ty xây dựng nhìn trúng, đề nghị anh làm giám sát công nhân, mấy công nhân công trường cùng anh kề vai sát cánh trước kia mời anh đi uống rượu, một lần anh cũng không đi, bất cứ khi nào anh không có việc gì, anh sẽ ở trường đại học của Tiểu Điềm làm dự thính. Nhờ sự giúp đỡ của Chu Tân, Chu Minh rất thuận lợi tham dự trong lớp học. Thậm chí khi ở công trường không bận rộn, anh cũng sẽ đi nghe giảng. Dần dà, anh đã học được rất nhiều kiến thức liên quan đến kiến

trúc và chính trị. Chẳng mấy chốc, Chu Minh đã tham gia kỳ thi kiểm tra và đã xuất sắc vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học. Người chung quanh Chu Minh đều nghẹn họng nhìn trân trối, quản lý công ty xây dựng công trường liên tục tán thưởng Chu Minh, trực tiếp để Chu Minh tiến vào công ty xây dựng nhậm chức.

Thời gian hai năm nói nhanh cũng nhanh, nói chậm cũng rất chậm. Hơi thở của Tiểu Điềm dường như luôn quanh quẩn bên cạnh Chu Minh, Chu Minh giặt đồ lót của Tiểu Điềm mà anh cởi trong thư viện rất sạch sẽ, nó không bao giờ rời khỏi anh, giống như Tiểu Điềm luôn bên cạnh anh không hề rời đi.

Chu Minh thực sự cảm thấy mình như vậy có chút biếи ŧɦái, nhưng... anh thật sự rất nhớ Tiểu Điềm, ban ngày thì không sao, công việc sẽ khiến anh tạm thời quên đi người phụ nữ này, nhưng khi anh ở một mình vào ban đêm, anh lại cảm thấy khó chịu. Hiện tại anh không còn sống trong căn nhà thuê, nơi lần đầu tiên anh ép Tiểu Điềm quan hệ tìиɧ ɖu͙© với anh, công ty đã phân cho anh một ký túc xá nhỏ dành cho một người, Chu Minh cảm thấy vừa vặn, phòng ở không cần quá lớn, không có người phụ nữ kia, căn phòng lớn sẽ chỉ khiến anh cảm thấy cô đơn thêm mà thôi.

Tiểu Điềm gần đây rất vui vẻ, cuối cùng cô cũng có thể trở về Trung Quốc! Hai năm qua cô thực sự rất nhớ nhà. Cô đã hoàn thành chương trình học đại học tại Mỹ, cô vẫn muốn tiếp tục học đào tạo sâu nhưng lại rất nhớ nhà nên cô đã thu dọn hành lý và vội vã trở về với vòng tay của đất mẹ.

Sau khi về đến nhà, bố mẹ Tiểu Điềm mừng đến phát khóc, họ mua rất nhiều đồ ăn ngon cho Tiểu Điềm, Tiểu Điềm về nhà nằm trên giường vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem phim truyền hình, đặc biệt vui vẻ, cứ như vậy vui chơi giải trí thật nhiều ngày.

Bố của Tiểu Điềm tìm Tiểu Điềm nói chuyện phiếm, ông nói rằng công ty của bạn ông hiện đang thiếu nhân tài về toán học. Bố của Tiểu Điềm thấy tiền lương đãi ngộ và phương tiện đào tạo nhân viên đều rất hài lòng, vì vậy ông đã đề cử Tiểu Điềm, bạn của bố Tiểu Điềm rất hài lòng với trình độ học vấn và kinh nghiệm học tập ở nước ngoài của Tiểu Điềm, muốn Tiểu Điềm thử một chút công việc này.

Tiểu Điềm sau khi nghe chuyện cũng cảm thấy tốt, nhưng cô cũng có chút lo lắng, Tiểu Điềm muốn quay lại để tham gia kỳ thi nghiên cứu ở trường trong nước, nếu như bây giờ cô làm việc, liệu điều đó có ảnh hưởng đến kỳ thi nghiên cứu của cô không. Bố Tiểu Điềm khuyến khích Tiểu Điềm có thể thử cơ hội việc làm rất tốt này, nếu cô không thích, cô có thể trực tiếp tham gia kỳ thi nghiên cứu mà không cần tham gia vào công việc này. Tiểu Điềm đồng ý, vì vậy ngày hôm sau, Tiểu Điềm dậy thật sớm, trang điểm đơn giản và thanh lịch, đeo túi xách và đến địa chỉ mà bố cô đưa cho.

Tiểu Điềm có chút khẩn trương, đây là cuộc phỏng vấn đầu tiên của công ty, cô nên nói gì bây giờ? Ừm, nhưng nghĩ đến việc bố bảo cô cứ bình tĩnh và cố gắng, cô không còn cảm thấy sợ hãi nữa.

Khi đến công ty, Tiểu Điềm đã trưng cầu ý kiến

của quầy lễ tân, đi đến tầng và văn phòng phỏng vấn, ngay khi cô bước vào, Tiểu Điềm đã nhìn thấy một người mà cô rất quen thuộc! Tại sao Chu Minh lại ở đây?!

Khi Chu Minh nhìn thấy Tiểu Điềm, ánh mắt anh không ngừng rơi trên người Tiểu Điềm, cô nhìn anh một lúc, nhưng lại bị ánh mắt nóng bỏng và khao khát của anh làm cho sợ hãi, cô lập tức quay đầu đi chỗ khác, không đối mặt cùng Chu Minh nữa, Chu Minh, anh hình như đã trở nên ổn trọng nội liễm hơn... Nhưng tại sao anh lại ở đây, vẻ mặt rất nghiêm túc, ăn nói có ý tứ, đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy...

Chu Minh cố gắng cưỡng chế nội tâm cuồng hỷ của mình, ngăn chặn du͙© vọиɠ cuồng nhiệt trong lòng, thậm chí còn áp chế ý nghĩ điên cuồng chạy về phía cô, ôm cô, hôn cô, người phụ nữ này đã ám ảnh anh, cuối cùng anh cũng được gặp lại cô, lần này, triệt triệt để để đừng nghĩ tới việc chạy trốn! Anh quyết định mình tuyệt đối không lỗ mãng nữa mà muốn im lặng thả dây câu dài để câu được cá to. Anh rất muốn chiếm được trái tim cô, anh bắt đầu không hài lòng với sự giao hoà của thân thể, anh muốn cô cũng yêu anh.

Chu Minh khắc chế du͙© vọиɠ của mình, giọng nói trở nên u ám khàn khàn: “Chào cô, Đinh tiểu thư, rất hân hạnh khi được gặp cô, cô hãy giới thiệu bản thân trước, sau đó mỗi vị lãnh đạo có mặt tại đây sẽ hỏi cô một câu hỏi, cô hãy trả lời thật lòng nhé."

Khi Tiểu Điềm nghe thấy giọng nói u ám khàn khàn của Chu Minh, cô cảm thấy nó đặc biệt dễ nghe, thậm chí còn thưởng thức nó một chút, hơn nữa, những gì anh nói không chứa bất kỳ ngôn ngữ thô tục nào, cô bắt đầu nghiền ngẫm từng chữ một. Hai năm này, người đàn ông này, chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?

Tiểu Điềm tự giới thiệu, một số nhà lãnh tương đối hài lòng đều nhao nhao gật đầu, sau đó các nhà lãnh đạo bắt đầu lần lượt đặt câu hỏi và ghi chép. Câu hỏi cuối cùng là Chu Minh. Câu hỏi Chu Minh đặt ra khiến mọi người có mặt kinh ngạc không thôi: "Đinh tiểu thư, cô hiện tại đã có bạn trai chưa?"

Tiểu Điềm rất kinh ngạc, người đàn ông này định làm gì vậy, cô yếu ớt hỏi: "Chuyện này có liên quan gì đến công việc sao?"

"Tất nhiên là có quan hệ, chúng tôi cần một nhân viên có trạng thái cảm xúc ổn định, cho nên điều tra trạng thái cảm xúc của bạn một chút."

Tiểu Điềm trả lời: "Hiện tại tôi không có bạn trai."