Chương 37

hắn ôm lấy vị đại tiểu thư da thịt non mịn này mà chậm rãi thao ở trong nước, bộ dáng lúc này của hắn giống y như là đang ung dung thưởng thức một món ăn ngon lành vậy, hắn mặc kệ nàng đã để lại biết bao nhiêu dấu răng cùng với vết móng tay cào ở trên người của hắn, bản thân hắn vẫn cứ chuyên tâm với việc làm chính của mình. sau một lúc không lâu, hắn đột nhiên cười khẽ, sau đó lại mạnh mẽ kéo lấy cánh tay nhỏ nhắn của bạch mộc, để nàng tự xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, nơi đó đã chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn cùng với xuân thủy vốn có của nàng, hắn kéo tay nàng để nàng ấn ấn lên trên đó, khiến cho nàng tự mình cảm nhận được độ trướng của nó.

“nàng xem nè, mộc mộc” hắn mỉm cười thỏa mãn nói với nàng: “nơi này của nàng đã bị ta thao đến phát trướng lên như vậy rồi đó.”

bạch mộc bị hắn thao cho sắp ngất xỉu luôn rồi, tuy rằng như vậy nhưng sau khi nàng nghe thấy mấy lời này của lâm tử lạc thì liền cố gắng dùng hết một chút sức lực cuối cùng của mình để trừng lớn mắt nhìn hắn, nàng vốn dĩ định dùng một giọng điệu hung dữ để nói với hắn nhưng khi lời nói ấy phát ra bên ngoài miệng thì nghe lại giống như làm nũng hơn là đang mắng người, nghe vô cùng êm tai.

“lâm tử lạc, ngươi xong đời với ta rồi.”

sau cuộc hoan ái nhiệt tình và triền miên vào đêm hôm qua của hai người, bạch mộc sau đó đã công khai chiếm lĩnh toàn bộ chiếc giường êm ái của lâm tử lạc.

vết thương của lâm tử lạc tốt lên rất nhanh, dù sao thì Diệp Dục cũng không phải thật sự có ý muốn làm hại hắn, vì vậy cho nên chỉ trong vòng có vỏn vẹn mấy ngày qua, phần miệng vết thương của hắn đã hoàn toàn khép lại. so với chuyện này thì chuyện khiến cho lâm tử lạc càng cảm thấy đau đầu hơn đó chính là chuyện vị đại tiểu thư kia đang vô cùng tức giận đối với hắn. bạch mộc giận hắn đến mức ngay cả chuyện cãi nhau với hắn cũng lười, còn làm bộ làm tịch như không nhìn thấy hắn, cả người lúc nào cũng rúc vào tận sâu bên trong một góc giường, một lời cũng không hé răng đối đáp với hắn, cứ như thể dù trời có sập xuống nàng cũng sẽ không quan tâm đến vậy.

“ta sai rồi, ta thật sự là đã biết sai rồi mộc mộc à.” lâm tử lạc bày ra một bộ dạng cực kỳ đáng thương mà khẽ lay lay cánh tay của bạch mộc, nói: “lần sau ta khẳng định là sẽ không làm như vậy nữa đầu mà, mộc mộc à.”

bạch mộc ôm chăn trở mình, trong tay còn cầm cuốn thoại bản mới ra gần đây nhất.



“ta chỉ là nhất thời không khống chế được tu vi mà thôi…hơn nữa không phải tu vi của chúng ta đều đã tăng lên rồi hay sao? nàng đừng tức giận với ta như vậy nữa có được hay không hả?”

lâm tử lạc năn nỉ, sám hối với nàng bằng mọi cách trông vô cùng thành khẩn và toàn tâm, thậm chí hắn còn muốn nhào qua hôn nàng một cái thật nhẹ nhàng để bày tỏ rõ tâm ý của hắn nữa cơ, nhưng đến cuối cùng thì hắn cũng không dám làm bậy làm bạ như vậy.

bạch mộc cảm thấy hắn bây giờ cực kỳ cực kỳ phiền, không nặng không nhẹ mà đá lên bụng hắn một cái.

lâm tử lạc chớp lấy thời cơ mà một phát bắt trúng lấy cái mắt cá chân thon gọn của nàng, hắn túm lấy nó rồi kéo đến trước bụng của mình. ngón chân của bạch mộc vừa hồng hồng vừa mềm mại vô cùng, nó bóng mượt và đẹp đẽ đến mức lạ thường, trên mu bàn chân của nàng còn hiện lên từng đường gân xanh nhàn nhạt làm tôn lên làn da trắng nõn của nàng. lâm tử lạc nắm lấy bàn chân của nàng, hắn vô thức lại cảm thấy nó cứ như là một khối bạch ngọc đắt giá và quý báu vậy, hắn còn cảm giác được rõ ràng có một làn hơi lành lạnh truyền đến lòng bàn tay của hắn nữa cơ.

không xong rồi, hắn hiện tại vậy mà lại cương lên nữa rồi.

bạch mộc cúi đầu, không tự chủ được mà lại nhìn thoáng qua nơi vạt áo đang bị dươиɠ ѵậŧ cương cứng của lâm tử lạc vô thức đẩy lên kia mà bất tri bất giác trợn tròn mắt lên, mặt mũi cũng dần dần đỏ bừng lên hết cả, bàn chân ngọc ngà của nàng rất nhanh sau đó đã rụt trở về. nàng vừa định mở miệng nói cái gì đó nhưng trong đầu của nàng bây giờ lại cũng chưa nghĩ ra được bản thân nàng nên phải nói cái gì cho hợp lý, cuối cùng lại chỉ có thể chỉ vào phần chóp mũi của lâm tử lạc mà mắng mỏ vài câu: “ngươi! lâm tử lạc! cái tên biếи ŧɦái chết tiệt nhà ngươi.”

lâm tử lạc ngây thơ vô số tội sờ sờ nơi chóp mũi của mình mà mở miệng tự biện hộ: “…ta thật sự là cũng không nghĩ đến…”