Chương 9: Kích

Trần Tĩnh rảnh không có gì làm, ánh mắt chuyển qua mặt Bùi Chẩn. Diện mạo người này đúng là trẻ hơn nhiều so với tuổi, lúc trước ở đám cưới Trần Tĩnh và Bùi Kính Dương, mọi người đều trêu hai người chỉ như hai anh em hơn là ba con.

Chắc hẳn vì đã xuất ngũ nhiều năm, nhưng ngày nào cũng tập luyện theo thói quen. Chạy bộ, tập tạ, ngày này qua ngày khác.

Nếu Bùi Kính Dương vẫn bình thường đến tuổi này, có phải cũng sẽ có diện mạo như thế này đúng không? Trần Tĩnh suy tư.

Hai người chỉ giống nhau ba bốn phần, khả năng cao Bùi Kính Dương giống mẹ anh hơn.

Giống nhau ở vẻ đẹp trai, tính cách cũng là một phần, Bùi Kính Dương ấp áp như ánh mặt trời, Bùi Chẩn lúc nào cũng lạnh băng. Như lưỡi dao sắc bén, lầm lì ít lời, làm cho người khác khó nắm bắt, nhưng lại càng muốn tìm tòi đến tận cùng.

Động tác Bùi Chẩn nhanh nhẹn, không đợi Trần Tĩnh nhìn thêm vài lần đã xử lý xong, cầm giấy dán băng keo vo tròn nhẹ nhàng ném, vừa vặn lọt vào trong thùng rác phía sau Trần Tĩnh.

Ngay sau đó đứng lên, không hé răng, lại đi vào trong tiệm, mang ra một chai nước khoáng, vặn nắp ra đưa cho Trần Tĩnh, nói: "Nghỉ một lát".

Nước khoáng đã được ướp lạnh,mới lấy từ trong tủ ra, thân vỏ tích những giọt nước trong suốt, thấm vào tay Trần Tĩnh, giảm bớt sự khô nóng của đêm hè. Quán nướng này không thuê thêm người, tất cả chỉ một mình Bùi Chẩn làm. Đồ vật đơn giản, quán này bán thịt bò thịt dê nướng, không có nhiều đồ đa dạng, thực đơn cũng bình thường. Nhưng do chất lượng của thịt ướp và đồ chấm, khách hàng ăn thấy vừa miệng, buôn bán cùng vẫn tốt. Diêm Thành quản lý không khắt khe lắm, Bùi Chẩn vẫn dùng xiên que nướng than hoa, nhưng xiên thịt quay cuồng trong tay hắn, mùi thơm lừng tỏa ra, ruột gan rung động.

Trần Tĩnh quan sát bóng dáng người này, ánh sáng hắt lên, lưu loát sạch sẽ, không hề mỏi mệt.

Bùi Chẩn cao hơn nhiều so với Bùi Kính Dương, đoán tầm gần 1m9. Vai cũng rộng hơn, quần áo mặc vào, áo thun hay áo sơ mi, như một chiếc giá áo.

Trần Tĩnh ngồi một lát, đang định đứng dậy đi về, một cậu thanh niên choai choai đến gần Bùi Chẩn hỏi thăm cô.

"Chú, đây là con gái chú hả, xinh quá".

Bùi Chẩn nhăn mày, giương mắt nhìn về phía cậu thanh niên, ánh mắt hung giữ.

Tên này là một phú nhị đại, không xem quán nướng của Bùi Chẩn vào mắt, nhưng mắt vẫn đảo quanh trên người Trần Tĩnh.

"Cậu cảm thấy giống?"

Trần Tĩnh không muốn để ý lắm, nhưng thấy Bùi Chẩn trầm mặc không lên tiếng, cô lại thấy có chút hứng thú.

"Không giống, tôi cảm thấy không giống!"

Phú nhị đại ở một bên nhìn chằm chằm Trần Tĩnh đã lâu, vất vả lắm mới đáp được một lời, hưng phấn nhìn cô tươi cười.

"Không giống chỗ nào?"

Trần Tĩnh lùi lại, hai tay vòng ở trước ngực, như đang phòng bị.

"Nếu vậy quán nướng bẩn này đúng là có phúc".

Phú nhị đại mặt hiện lên vẻ khinh thường, ưỡn thân mình khoe khoang, cố ý vung tay lộ ra chìa khóa xe, cố ý vẩy vẩy bấm bấm khóa xe. Trần Tĩnh ghê tởm không chịu được, tâm tư biến mất, mặt lạnh xuống không thèm trả lời, nói với Bùi Chẩn:"Tôi đi đây".

Nghe được lời này, bước chân phú nhị đại đuổi kịp, lắc lư chìa khóa xe trước mặt Trần Tĩnh, nói: "Người đẹp, em đưa chị đi".

Bùi Chẩn đứng ở một bên ném bao tay đi, chân nhoáng lên một cái túm cánh tay phú nhị đại, vẻ mặt cảnh cáo: "Không cần đưa".

Phú nhị đại mỗi ngày chỉ ăn chơi, bị túm lại chân mêm nhũn, không có chỗ nào bám víu, bị Bùi Chẩn dùng ba phần lực đã kéo lại, bỗng chốc khí thế không còn.

"Không đưa, không đưa! Đại ca, chú thả ra, nhanh lên, đau đau".

Phụ nhị đại nhảy ra xa, nhe răng trợn mắt với vẻ mặt đau đớn. Bùi Chẩn không buông tay, lại tăng thêm chút lực làm hắn đau tới chảy nước mắt, lúc này mới buông tay. Thân mình được tự do, nhanh chân chạy, chưa chạy bao xa đã mở miệng chửi tục.

"Cô lại đây ngồi một lát, dọn quán cùng nhau về".

Bùi Chẩn nói với Trần Tĩnh, đưa tay tiếp tục hù dọa tên kia đang đứng ở góc đường.

Trần Tĩnh nhìn cách Bùi Chẩn ngó đến tên kia, gật gật đầu, nghe lời ngồi tại chỗ.

Bùi Chẩn không tiếp khách nữa, mang chỗ thịt còn lại để vào tủ đông, dập tắt than hoa, nói với vài người đang đến hỏi mua đồ, họ cũng không khó xử, lần lượt đi về.

"Vì sao không nói thẳng?"

Bùi Chẩn đè nặng bước chân phía sau Trần Tĩnh, bỗng nhiên cô đặt câu hỏi, làm hắn không kịp phản ứng.

"Vì sao không nói thẳng quan hệ của chúng ta?"

Không nghe thấy câu trả lời, Trần Tĩnh quay đầu đối mặt với Bùi Chẩn, nhìn thẳng vào hai mắt hắn. Hai người bước chân không dừng, một tiến một lùi.

Bùi Chẩn lảng tránh ánh mắt cô, ánh mắt lập lòe phiêu diêu, nói:"Không muốn chậm trễ cô".

"À."

Nghe câu trả lời như vậy, Trần Tĩnh cười gật đầu, bước chân dừng lại, quay người bước nhanh, vẻ mặt Bùi Chẩn ngơ ngác, bước vội theo sau: "Làm sao vậy?"

Đầu Trần Tĩnh không quay lại, bước chân nhanh hơn, làn váy tung bay, lạnh lùng nói:

"Đi tán trai mà, không phải nói không chậm trễ à? tên kia cũng không tồi, tôi còn chưa ngồi Porsche bao giờ đâu".

"Đừng đùa."

Bùi Chẩn bắt lấy tay Trần Tĩnh, túm về.

Trần Tĩnh bị túm lấy liền xoay người, bất ngờ theo quán tính nên bước chân lảo đảo mất trọng tâm, Bùi Chẩn vội vàng nắm lấy vai cô, giữ cho cả người ổn định.

Hai người cách nhau rất gần, hơi thở đan xen.