Chương 10: Ức

Bùi Chẩn không ngủ, hắn không ngủ được.

Không liên quan đến đồng hồ sinh học, hắn biết.

Nhiều năm ngủ ở giường xếp, nhưng giờ như nằm trên gai nhọn.

Lúc trợn mắt lúc nhắm mắt, lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng cũng chịu thua.

Con ngươi đen nhánh chớp động trong bóng đêm, giãy giụa.

Nhắm mắt lại, là cô, mở to mắt, cũng là cô.

Quỷ dị, dứt không xong.

Đây là cảm giác chưa từng có từ xưa đến nay.

Bùi Chẩn là con lớn trong nhà, phía dưới còn một em trai và em gái.

Những năm 70, 80, mọi người cùng tuổi ngang ngang nhau, dân chúng đều sống rất khó khăn, nhưng cũng vẫn không thấy khổ, cả trai lẫn gái đều cố gắng mà sống xót. Bùi Chẩn trưởng thành lên như vậy, mộc mạc gian khổ từng trải qua.

Năm hắn 18 tuổi, Bùi Chẩn phải đưa ra hai lựa chọn: Thi đại học hay nhập ngũ.

Thầy giáo đã dạy hắn nhiều năm đến khuyên bảo nhất định phải tham gia thi đại học, khẳng định có thể đến Bắc Kinh, nói đi đến đó sẽ có tương lai tốt hơn là ở nhà.

Trong nhà cha già đã sớm đi, cô nhi quả phụ sống nương tựa vào nhau rất gian nan, nhưng trong nhà còn hai đứa em, không muốn để người ngoài khinh thường. Biết được Bùi Chẩn hưởng ứng quân lệnh tham gia nhập ngũ, trong nhà khói bụi mờ mịt nhưng chỉ biết xin lỗi hắn, không còn cách nào khác.

Ngày Bùi Chẩn đi cũng an ủi người nhà, nói đi nghĩa vụ cũng có thể vào trường quân đội, hắn muốn làm quân nhân. Đi nghĩa vụ một năm có thể thi vào học viện sĩ quan, nhưng chỉ có thể vào làm chỉ huy, tương đương với trường cao đẳng. Bùi Chẩn không thi, hắn lăn lộn trong quân đội, hai năm thành công trở thành sĩ quan, sĩ quan có thể thi được lên chỉ huy cấp cao ở trường quân đội, hắn thi vào một trường quân đội lớn nhất, từ binh nhỏ biến thành quan quân.

Tin tức này được phát ra, người người kéo đến chen đầy Bùi Gia. Mẹ Bùi cũng muốn hắn lập gia đình sớm, lúc nghỉ phép thường giới thiệu cho hắn rất nhiều cô gái.

Mẹ dần dần già đi, mình thì nhiều năm ở bên ngoài, Bùi Chẩn thỏa mãn yêu cầu của mẹ, cuối cùng đã quyết định lấy một cô gái họ Trương ở cùng thôn.

Công việc diễn ra rất nhanh chóng, hai người kết hôn vào cuối năm, năm sau thì sinh ra Bùi Kính Dương.

Cũng chính vào năm này, người còn chưa đến 21 tuổi là Bùi Chuẩn ôm cậu con trai trong tã lót, đang khóc nỉ non không ngừng là Bùi Kính Dương, trở thành người góa vợ.

Từ xem mắt đến kết hôn, Bùi Chẩn và cô gái họ Trương- Trương Quân Hoa ở chung tổng cộng chưa đến mấy chục ngày. Dáng vẻ Trương Quân Hoa trong ký ức của Bùi Chuẩn, đã qua nhiều năm rồi cũng chẳng còn nhớ rõ.

Ấn tượng là lần đầu gặp mặt, Trương Quân Hoa mới vừa cắt tóc từ dài thành ngắn, muốn làm cho vị quân nhân này không cảm thấy mình quê mùa. Nhưng ngón tay giấu ở phía sau vẫn xoắn lại với nhau, sinh động bất an.

Bùi Chẩn cảm thấy Trương Quân Hoa rất lương thiện, có thể chăm sóc mẹ và các em của mình, cũng rất thích hợp. Trương Quân Hoa nhỏ hơn Bùi Chẩn một tuổi, thời điểm cô đi chỉ mới mười chín. Bùi Chẩn cảm thấy mình thật có lỗi với cô, hại người khác, vậy nên cho tới bây giờ vẫn không kết hôn nữa.

Bùi Chẩn cũng theo tuổi tác dần dần già đi, quy định phạm vi sinh sống, không nói chuyện yêu đương.

Trần Tĩnh rất đẹp, lần đầu tiên gặp đã cảm thấy như vậy, nhưng chỉ đứng từ góc độ của ba Bùi Kính Dương mà nhìn.

Trần Tĩnh rất đẹp.

Thân hình dựa vào lan can cầm thuốc lá,đẹp, nằm trên ghế bập bênh đọc sách, đẹp, bóng cây hắt lên mặt cô, đẹp...

Một đôi mắt chằm chằm nhìn thẳng vào mình, đẹp...

Bùi Chẩn dùng bàn tay xoa xoa gương mặt mình, muốn chặt đứt những bóng dáng không nên có trong lòng, nhưng được cái này mất cái khác, lỗ tai cũng không quản được.

Nhà cũ cách âm hiệu quả như nhau, Trần Tĩnh chỉ cách Bùi Chẩn một bức tường.

Đêm nay tay Trần Tĩnh làm hai lần.

Cao trào, nhưng không đủ.

Cô bực tức dùng vật an ủi ướŧ áŧ ném ra, món đồ chơi rơi bịch trên mặt đất, một tiếng trầm vang.

Cô vò đầu bứt tai, xốc chăn nhỏ đắp phía trên lên, để chân trần đi đến ban công.

Cô ấn bật lửa, động tác không kiên nhẫn.

Rất nhanh, một điếu được châm lên.

Trần Tĩnh hút mạnh một hơi, từng vòng khói phun ra trước ngực, hút mấy hơi, phả ra vẫn vậy.

Phiền muộn làm tay nắm vào lan can, ngón trỏ gõ gõ, bang bang rung động.

Như là kích trống truyền loa, theo tiếng gõ phía chân trời vang lên một tiếng uỳnh vang vọng, mưa rơi. Mưa to như bị trì chú, đánh vào trên người Trần Tĩnh, váy ngủ đơn bạc dính ở trên người, phác họa một thân thể đang phập phồng.

Trần Tĩnh ngửa đầu đón nước mưa, hạt mưa rơi tí tách lộp bộp đánh vào trên mặt cô, bắn thành từng bọt nước.

Nơi xa xôi đen như mực, từng tia chớp màu đỏ tím đánh ra trên không trung, hết đợt này đến đợt khác, âm thanh vang rền.

Trần Tĩnh đứng tại nơi sấm sét ầm ầm, mưa bão đan xen, ngửa đầu cười to.

———————————