Chương 18: Dục (H)

Cửa vào của Trần Tĩnh quá nhỏ, không hợp với size của Bùi Chẩn.

Vắng vẻ đã lâu,chỗ đó càng thêm nhỏ hẹp, cô xoay trái xoay phải đều không thể nhét vào được bên trong.

"Ha~"

Trần Tĩnh thở hắt ra, vuốt mái tóc xõa từ trước ra sau, tiếp tục cố gắng.

Vẫn là không được.

Lỗ nhỏ khó khăn lắm mới chỉ ăn được qυყ đầυ vào bên trong.

Cô xoa dâʍ ɖị©ɧ của mình sờ dọc theo cây gậy, bôi trơn.

"Ưm ~"

Trần Tĩnh rên lên một tiếng, cuối cùng cũng đi vào một chút, đường đi nhỏ hẹp trướng không thôi. Cô nhấp lên xuống, làm cho lỗ nhỏ thích ứng với cậy gậy thô cứng.

"A ~"

Bùi Chẩn rên lên, toàn thân run rẩy, hàm dưới thả lỏng, thở hổn hển.

"Bắn?"

Trần Tĩnh không thể tin được, nhìn xuống dưới thân, cây gậy thịt vừa nãy còn mạnh mẽ sung sức đã trở nên mềm mại. Đọng lại lớp tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang phun tung tóe, có vài giọt phun cả lên cằm cô.

Trần Tĩnh như lạc vào hầm băng ngồi ở một bên, đang sửng sốt vì đồ vật vừa được vài giây đã bắn, bắt đầu cười mắng:"Bị bệnh liệt dương, sao không nói sớm? ha".

Cô cầm quần ngủ của hắn lau mình dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, miệng nói lầm bẩm mãi không thôi: "Vài giây đã bắn còn phun nhiều như vậy?"

Lau qua loa vài cái, Trần Tĩnh cởi dây thừng cho hắn, vẻ mặt đen đủi nói: "Đi đi".

Vừa nói xong định đứng dậy.

Bùi Chẩn chuyển động xoay xoay cổ tay đã được tự do, sắc mặt u ám.

"A~" cô đang muốn đứng dậy đi tắm rửa, bỗng nhiên bị đẩy ngã lên giường, ánh mắt Bùi Chẩn xa lạ cô chưa từng thấy bao giờ, cánh môi ngập ngừng:"Làm gì?"

Một tay Bùi Chẩn cầm mắt cá chân của cô, một tay vén mái tóc rối trên trán, mu bàn tay vuốt ve dọc theo gò má, nói:"Thử lại"

Hắn cách cô rất gần, giống như vừa rồi.

Chỉ là lúc này hắn ở trên, cô ở dưới.

Trần Tĩnh bị đè dưới thân đang định nói gì đó chọc giận hắn, vẫn chưa hé miệng, con ngươi Bùi Chẩn quét đến, cô ngượng ngùng ngậm miệng.

Bùi Chẩn không xốc áo váy cô lên, bàn tay dò xét đi vào, vuốt ve eo nhỏ. Sờ soạng vài cái, cô cảm thấy bụng nhỏ khó nhịn, hóp chặt lại. Cô cắn môi, áp lực thở dốc.

Bùi Chẩn không lưu luyến quá lâu, bàn tay trực tiếp đưa xuống xương chậu. Tay cầm mắt cá chân nâng lên, làm cho chân trái của cô gập lại trước ngực, âʍ ɦộ hoàn toàn bại lộ không còn gì che chắn. Ánh mắt Bùi Chẩn không có chút sóng nào, tâm tình khó phân biệt. Trần Tĩnh lạnh cả sống lưng, co rúm lui lại phía sau. Hắn giữ chân trái cô, kéo về chỗ cũ.

Mí mắt hắn còn chưa nâng, tiếp tục quan sát cửa động, giọng nói không rõ cảm xúc:"Nghe lời".

Bùi Chẩn quan sát một lát, cuối cùng hai ngón tay cũng đưa lên, lật tới lật lui, chụp vào hai cánh môi của cô. Trần Tĩnh chưa bao giờ bị đùa bỡn như vậy, lông tơ dựng đứng, kẹp chặt hai chân.

"Thả lỏng."

Giọng nói Bùi Chẩn vẫn như cũ, không biết nóng lạnh.

Hắn dùng sức ngang ngược tách hai chân Trần Tĩnh đang khép chặt, bàn tay khẽ vuốt ve bên trong đùi. Cô khó nhịn nhăn mày, cánh mũi khẽ nhúc nhích, ngực không ngừng phập phồng vì thở dốc.

Bùi Chẩn cầm chân cô gác cao lên một chút, làm cho cả cửa động hoàn toàn bại lộ. Lỗ nhỏ bị Trần Tĩnh chơi đùa vốn đã ướŧ áŧ, ngón trỏ dễ dàng cắm vào bên trong.

Thật chặt, Bùi Chẩn mới thử đưa ngón giữa vào, nơi đó thít chặt làm hai đầu ngón tay hắn không thể động đậy.

"Thả lỏng nữa."

Hắn chau mày vì bị kẹp, vỗ vỗ cánh mông cô, đầu ngón tay moi đào.

"Không cần!" Trần Tĩnh hô lên, đè tay không cho hắn động vào:"Đừng, không cần như vậy".

Khóe mắt cô đã bị bức ra nước mắt, môi dưới bị cắn, cầu xin hắn.

Bùi Chẩn hôn lên khóe mắt đầy nước, độc tác trên tay cũng không dừng, tiếp tục moi vào nơi thịt mềm. Hô hấp của cô đã dồn dập, cổ cứng còng không thể trốn thoát, bàn tay nắm chặt ga giường trở nên trắng bệch.

Đầu ngón tay hắn bỗng nhiên dùng sức, ngón tay thô ráp bắt đầu tấn công.

"ưm ~ a ~"

Trần Tĩnh như chim sợ cành cong, mắt như có tia sáng xẹt qua, ngón chân cuộn tròn, rêи ɾỉ không ngừng.

Bùi Chẩn rút ngón tay ra, kéo chăn lót phía dưới mông cô, hai cánh môi đang phun ra vệt nước.

Vừa mới chọc vào điểm G cao trào, toàn thân Trần Tĩnh mềm nhũn, không còn sức lực, mặc hắn lăn lộn.

Bùi Chẩn nắm cổ chân cô, gặp cong hai chân lại trước ngực thành chữ M. Lỗ nhỏ vừa phun nước trở nên đỏ tươi, hắn sờ dâʍ ɖị©ɧ mà Trần Tĩnh vừa tiết ra, bôi lên cây gậy đã cương cứng từ lâu, cầm nó trực tiếp cắm thẳng vào trong.

"A aaaa ~"

Lỗ nhỏ bị cắm đầy trướng lên, có hơi đau đớn, Trần Tĩnh nhíu mày, đầu ngón tay véo sau lưng Bùi Chẩn.

Hắn vừa mới vào một nửa, thấy cô kêu đau liền dừng lại. Tay trái nâng lưng cô lên, vỗ vào từng đoạn xương sống. Dừng đã lâu, Bùi Chẩn cảm thấy cô đã thả lỏng, dùng sức đỉnh vào, cả cây gậy chôn sâu.

"Ưm ~"

"Hừm ~"

Hai người than lên cùng lúc.

Bùi Chẩn vì nơi thít chặt này, còn Trần Tĩnh là vì sự đầy tràn xưa nay chưa từng có.

"Dừng một lát."

Trần Tĩnh ôm lấy người hắn, không cho động, vẻ mặt đáng thương: "Quá lớn".

Ngón tay Bùi Chẩn lưu luyến trên giương mặt đỏ hồng, nhân lúc cô thả lỏng bắt đầu thẳng lưng chọc vào rút ra. Âm thanh bành bạch vang lên hết lần này đến lần khác, dâʍ ɖu͙© vang vọng cả căn phòng.

Trần Tĩnh cảm giác mình như bị chém thành hai nửa, như sóng biển dập vào thuyền, chỉ có thể thuận theo sóng lớn mà quay cuồng.

Mà Bùi Chẩn chưa bao giờ hưng phấn đến vậy, đáy mắt hắn đỏ tươi, gấp hai chân cô lại thúc liên tục không ngừng.

"A a a....!"

Âm dạo cao trào mãnh liệt, lời Trần Tĩnh phun ra không phải là tiếng rêи ɾỉ yêu kiều, toàn là tiếng thét chói tai.

Bùi Chẩn còn không dừng nghỉ một lúc nào, đâm cho muốn nứt, chỉ muốn đâm nát cô.

Trần Tĩnh đã mất khống chế, tay khua khoắng cào lên người hắn nở hoa.

"Đừng... Dừng lại... Dừng lại!! "

Người Trần Tĩnh như đang trên đỉnh núi, tay đập đập trước ngực hắn.

Một tay Bùi Chẩn bắt lấy hai cổ tay cô ép xuống, eo bụng tiếp tục thúc vào sâu bên trong.

Quá sướиɠ.

Trần Tĩnh đột nhiên ngửa cổ ra sau, hàm dưới căng ra, ngực không chịu khống chế bay lên không, mắt trợn trắng, ngất đi.

////

Bố chồng chén con dâu rồi =))