Chương 19: Sợ

Trần Tĩnh bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức.

Cô chau mày không mở nổi mắt, kéo chăn lên muốn ngủ tiếp.

Chuông báo thức liên tục réo vang, không tránh thoát.

Trần Tĩnh vùi mặt vào gối, than ngắn thở dài tiếp nhận sự thật. Cô không thở nổi mở mắt ra, đôi tay khua khoắng, tìm kiếm vật đang quấy rầy giấc ngủ của mình. Tìm nửa ngày, sờ thấy một mảnh trống trải, di động được đặt ở gối bên cạnh không thấy đâu.

Trần Tĩnh đột nhiên mở to hai mắt, ý thức dần dần tỉnh táo.

Xúc cảm ở đầu ngón tay càng thêm rõ ràng—là ga— chất vải nhăn nhúm xúc cảm. Cô mờ mịt nằm trong chăn, trước mắt vẫn một mảnh đen nhánh, bắt giữ hương vị tình ái quẩn quanh lan tràn.

Trần Tĩnh không thấy khó ngửi, lần trước mua được hương bột giặt được đẩy mạnh khuyến mãi này. Mùi hương dễ chịu, lưu lại thoang thoảng, chỉ vừa mới thay nên có thể ngửi được. Ký ức theo xúc cảm được đưa vào đại não.

Cô ngồi dậy, động tác hơi nhanh, vừa thẳng lưng lên, eo đau như bị gãy thành hai đoạn. Trần Tĩnh cong lưng xoa xoa eo, sau đó mới cẩn thận nghĩ lại đêm qua, chuông báo thức lại bắt đầu kêu gào.

Di động đặt trên đầu giường đang rung rung, xoay tròn như kim đồng hồ. Cô tắt đồng hồ báo thức, phát hiện chuông đã reo rất nhiều lần, bây giờ đã là 7h30 phút. Ký ức bị thay thế bởi việc đã muộn giờ làm, cô nhảy xuống giường chạy vào phòng thay đồ.

Luống cuống tay chân một hồi, vì khoảng cách gần nên Trần Tĩnh chạy vội tới đơn vị.

Hôm nay là thứ sáu, mọi người đều chờ đợi ngày nghỉ cuối tuần, công việc trên tay đều kết thúc rất sớm, còn có thể làm cả việc của tuần sau. Trần Tĩnh làm việc không ưa rảnh rỗi, mỗi công việc đều xử lý rất chu toàn, nhưng hôm nay cũng nhàn, cô cũng cảm nhận được việc của mình sẽ có vài thay đổi.

Suy nghĩ của cô không đặt ở công việc, trong lòng phiền muộn vì chuyện khác.

"Chị Tĩnh, chị Tĩnh".

Tiểu Khê đứng trước bàn cô gọi hai tiếng, Trần Tĩnh mới hồi phục tinh thần, nhìn về phía cô bé, mê mang hỏi:"Ừm, sao vậy?"

Tiểu Khê chỉ đồng hồ trên màn hình điện thoại, nói:"Năm giờ rồi, chị vẫn chưa xong việc sao?"

Ánh mắt mê mang của cô lúc này mới định thần lại, đã năm giờ rồi. Cô lắc lắc đầu, bắt đầu dọn đồ trên bàn.

Tiểu Khê không phải người Diêm Thành, chỗ cô bé thuê đi cùng đường với cô một đoạn, cô ấy giúp cô thu thập văn kiện, muốn cùng nhau tan tầm.

Tính tình Tiểu Khê hướng ngoại, dọc theo đường đi nói không ngừng. Ngày thường Trần Tĩnh sẽ đáp lại vài câu, nhưng hôm nay bên ngoài Trần Tĩnh như đi vào cõi thần tiên. Chỉ nhìn cô bé đang hưng phấn nói chuyện, mình chỉ miễn cưỡng gật gù đáp vài lời.

"Chị Tĩnh, thứ hai gặp nhé!"

Hai người đã đi đến cửa tiểu khu nhà Trần Tĩnh, Tiểu Khê buông tay đang khoác cánh tay của cô ra, vẫy chào tạm biệt.

Trần Tĩnh nhìn theo bóng dáng cô ấy, bàn tay đang chào chậm rãi buông xuống. Cô quay đầu nhìn phiến đá khắc mấy chữ:"Tiểu Khu Tân An" rất to, hít một hơi thật sâu, đi vào.

Càng đi, bước chân Trần Tĩnh càng thêm sợ hãi.

Dưới lầu có vài cây ngô đồng mọc um tùm, cành lá tươi tốt có thể chắn được ánh nắng chói chang. Có một giường tre hình vuông được chủ dự án đặt ở đây, giúp người nghỉ chân hóng mát. Cô vào trong đình trú chân, không muốn đi vào khu nhà, đi đến giường tre kia, khom lưng ngồi xuống, kéo túi đeo ở trên vai ôm vào trong ngực, cúi đầu thở dài.

Trần Tĩnh nhìn chằm chằm mũi giày phát ngốc, cô không biết có thể trốn bao lâu, nhưng chỉ muốn tránh đi chốc lát.

"Đi lên đi."

Bùi Chẩn không biết đi đến trước mặt cô lúc nào, vẫn là đôi giày huấn luyện đối diện mũi chân cô. Nghe thấy tiếng nói Trần Tĩnh ngẩng đầu lên, eo chưa kịp thẳng, chỉ có gương mặt nhỏ nhắn nhìn lên, mờ mịt thất thố.

Hoàn hôn Diêm Thành, ánh nắng vẫn như lửa nóng.

Bùi Chẩn cõng ánh nắng chiều, không nói gì thêm. Hắn rũ mắt nhìn thẳng vào Trần Tĩnh, cảm xúc khó phân biệt.

Trần Tĩnh bị nhìn chằm chằm đến dựng cả lông tơ, khóe môi co rúm, muốn nói gì đó.

Nhưng không chờ cô mở miệng, Bùi Chẩn đã rời bước đi vào cửa khu nhà, bước chân không ngừng.