Chương 7: Không buông xuống được

Dịch

giả: quachngan99


Hiệu

đính: Phi Yến Nhược Lam


Từ nhỏ Cao Hưng đã nhút nhát, bởi

vì bộ dạng đẹp như một cô bé, dậy thì lại đến chậm, không có cách nào cùng các

nam sinh khác chơi đùa. Cho nên từ nhỏ cậu đã là người hầu của Quý Thù và Tằng

Lam, lau nước mắt nước mũi đi theo sau hai cô bé mà "đánh rắm" (1)

Thành tích học tập của cậu không tốt, luôn sao chép bài tập của Tằng Lam. Nhưng

bởi vì từ nhỏ cậu không có cha, mẹ lai là diễn viên thường xuyên ra ngoài quay

phim, Quý Thù và Tằng Lam không thể không chăm sóc cậu nhiều một chút.

Lúc còn nhỏ Cao Hưng được mẹ ảnh

hưởng nên rất thích diễn xuất, lúc tốt nghiệp tiểu học liền bị mẹ một phen hành

hạ bắt phải tham gia đóng mấy bộ phim về Thanh Cung Hí, nổi tiếng nhất là vai

tiểu a ca trong bộ phim thể loại cách cách kinh điển của “Cẩu huyết đại mụ” nào

đó. Cho nên Cao Hưng từng được coi như là một ngôi sao nhỏ tuổi. Chỉ tiếc khi lớn

một chút thì chiều cao lại không phát triển, đến khi học mười hai cũng không đạt

tới chiều cao tối thiểu theo yêu cầu của trường cao đẳng nghệ thuật, đành phải

ôm nỗi hận từ biệt giấc mơ biểu diễn.

Nhưng ông trời coi như có mắt,

khi cậu sắp từ bỏ theo đuổi ước mơ của mình, mẹ cậu đột nhiên bừng bừng sức sống

tìm lại cho cậu người cha ruột đã biến mất nhiều năm. Dưới sự giúp đỡ của người

cha là một ông chủ giàu có, cậu sau khi tốt nghiệp đại học liền mở ra công ty

quan hệ công chúng, với bản lĩnh vài năm nhưng đã thuận buồm xuôi gió rồi. Tằng

Lam và Quý Thù đều không có nhìn thấy cậu gặp phải gian nan thế nào khi mới bắt

đầu xây dựng sự nghiệp, bởi vì vài năm trước Tằng Lam ở Mĩ học bằng tiến sĩ còn

Quý Thù ở Nhật Bản học thạc sĩ. Điều mà hai người nhìn thấy khi trở về nước là

Happy ca phóng khoáng lạc quan đã thành công một bước tiến vào vòng quan hệ

công chúng trong giới thời thượng.

Về điểm này, Tằng Lam có cái

nhìn rất lạc quan, cô cho rằng chỉ cần bố trí tài nguyên liền hợp lý, hơn nữa

còn dẫn đến hiệu quả, cho dù con đường có chút trắc trở vẫn không sao. Nói cách

khác chính là, anh hùng không hỏi xuất thân. Dù sao vàng sớm hay muộn cũng phải

sáng lên, chỉ cần có thể sáng lên thì cần gì quản nó được đào như thế nào.

Nhưng mà tiệc tối hôm nay thật

sự làm cho Tằng Lam cùng Quý Thù hiểu sâu hơn về Cao Hưng, cho nên thởi điểm cả

ba bọn họ lại một lần nữa tụ họp cùng một chỗ uống trà, hai cô gái nhiều chuyện

này tránh không khỏi đối với công việc PR của vị đại hồng nhân (2) Cao Tiểu

Hưng này khen không dứt miệng.

“Cậu nói cậu nhìn thấy Dương

Mâu với người phụ nữ kia ư? Bộ dạng thế nào?” Quý Thù khen ngợi Cao Hưng rồi bỗng

nhiên nói sang chuyện khác.

Nhắc tới Dương Mâu, trước mắt Tằng

Lam dần hiện ra hình ảnh của hai con người ở cổng quảng trường Thái Hưng cách

đây một ngày trước. Sắc mặt bỗng nhiên ảm đảm:

“Không có gì ấn tượng, cách

nhau khá xa, cũng không thấy rõ.”

Cao Hưng cảm thấy Tằng Lam thay

đổi, vội vàng nói:

“Nhắc đến cái tên súc sinh đó

làm chi? Quên đi, Tằng Lam, hay là nói một chút về cậu đi, người đàn ông kia thật

sự không tìm cậu sao?” Cao Hưng quyết định kết thúc chủ đề này, trực tiếp đặt một

câu hỏi liên quan nhất.

“Không có, cho tới bây giờ anh

ta không có tìm tớ. Anh ta hẳn là không biết tớ là ai mới đúng.” Tằng Lam thành

thật trả lời, bản tính tò mò của hai người này khá giống nhau, khó mà lý giải

được.

“Có cái gì đó không đúng nha, tớ

nhìn bộ dáng lao ra ngoài của anh ta khẳng định là đuổi theo cậu đó." Cao

Hưng lưỡng lự nói.

“Tằng Lam, tớ trăm phần trăm

xác định người đàn ông kia tuyệt đối là chạy theo cậu. Nếu anh ta đến bây giờ

chưa tìm cậu, chỉ có thể nói rằng anh ta có đủ sự lão luyện để duy trì bình thản,

chắc chắn hiện tại là đang tính kế cái gì đây.” Giọng điệu Quý Thù thập phần khẳng

định.

Tằng Lam bỗng nhiên nhớ tới đêm

hôm đó trên đường trở về phòng thì nghiệm, chiếc xe kia vẫn theo đuôi xe của

cô. Nếu quả thật là anh ta, sau lưng đi theo cô nhưng lại không chịu lộ diện, rốt

cuộc là đang tính toán điều gì?

“Tớ không cho là anh ta có tính

toán gì với tớ. Bọn tớ trong cuộc sống căn bản không có gặp nhau. Cho dù anh ta

thật sự tính kế với tớ, tớ cũng không dễ dàng bị tính kế như vậy.” Tằng Lam đối

với chuyện này cũng không cảm thấy hứng thú.

“Nếu anh ta cứ kiên quyết quấn

lấy cậu thì làm sao bây giờ?” Cao Hưng lo lắng nói: “Loại người như bọn họ muốn

chiếm cái gì mà không được? Nếu cậu không đáp ứng thì họ cũng sẽ kiên quyết

giành cho bằng được!”

“Anh ta đã kết hôn, có thể đối

với tớ như thế nào? Huống chi những điều này là do các cậu đoán mà thôi, trên

thực tế bọn tớ sau đó ngay cả nói còn không muốn nữa là. Ở đây không có chuyện

vô căn cứ, tớ không muốn có quá nhiều phỏng đoán.”

Bất cứ việc gì đều phải nhấn mạnh

chứng cứ, đây là tố chất cơ bản mà một người nghiên cứu khoa học cần phải có.

“Nhưng cậu vẫn phải cẩn thận một

chút. Hôn thú đối với loại đàn ông này so với giấy vệ sinh còn không bằng. Tằng

Lam, không phải người nào cũng giống cậu, xem hôn nhân là một chuyện nghiêm

túc.” Quý Thù nói: “Tóm lại cậu có gặp bất cứ tình huống gì cũng phải báo cho bọn

tớ một tiếng. Happy, cậu cũng phải giới thiệu cho Tằng Lam một người đàn ông tốt

mới được.” Quý Thù vỗ vai Cao Hưng nói.

“Tớ thì cho rằng, kỳ thật Tằng

Lam cũng không cần vội vã tìm người khác. Càng nhanh lại càng không tốt. Huống

chi, Tằng Lam, cậu hiện tại căn bản không có hứng thú với đàn ông đúng không?

Thật ra trong lòng cậu còn chưa thể buông xuống cái tên Dương Mâu súc sinh

kia?” Cao Hưng ánh mắt nhìn thẳng về phía Tằng Lam.

Tằng Lam thần sắc ngẩn ra, ánh

mắt chuyển đi nơi khác, cúi đầu. Cô không thích nói dối, nhưng cô cũng không

nghĩ là muốn thừa nhận.

Quý Thù hung hăng trừng mắt về

phía Cao Hưng một cái, người này như thế nào lại tự dưng nhắc đến tên Dương

Mâu.

“Tằng Lam, có lẽ cậu nên gỡ xuống

sự giả dối mà ra ngoài giải sầu đi. Ngày mười lăm tháng sau tớ sẽ đi Sanya chụp

quảng cáo, chi bằng cậu đi cùng tớ ra bãi biển hóng gió?” Cao Hưng nhân cơ hội

đề nghị.

Tằng Lam ngẩng đầu, nói:

“Ngày mười bảy tháng sau tớ phải

làm một hạng mục báo cáo mở.”

“Đi chơi loại này dễ bị cho ăn

bánh vẽ (3), phương pháp này căn bản là dụ con nít về nhà.” Quý Thù cầm tay Tằng

Lam: “Cách nhanh nhất để buông xuống một đoạn tình cảm chính là bắt đầu một đoạn

tình yêu mới, Tằng Lam, cậu cũng nên trưởng thành.”

Cô rốt cuộc là chưa trưởng

thành ở chỗ nào? Cô và người thường có cái gì không giống nhau đâu? Tằng Lam chỉ

là muốn tìm một người bạn trai bình thường, giản dị mà kết hôn, sau đó chuyên

tâm công tác. Vì cái gì mà không thuận lợi chứ? Cô bỗng dưng cảm thấy bối rối,

cô rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể trưởng thành?

“Yên tâm đi, đối với tương lai

tớ là tràn ngập hi vọng. Cho dù thật sự không có ai thèm lấy, không phải còn có

cậu theo giúp tớ sao?” Cô vô cùng thân thiết cọ cọ trên người Quý Thù.

Tằng Lam thật không ngờ vài

ngày sau sẽ gặp Mạc Khiếu Bạch. Không kịp cảm thán Quý Thù thần cơ diệu toán,

tình hình trước mặt khiến cô kinh ngạc ba giây. Bởi vì Mạc Khiếu Bạch xuất hiện

không phải ở nơi khác, mà chính là ở phòng thí nghiệm của cô. Cũng may cô luôn

là người giữ được bình tĩnh, cho nên ba giây sau, Tằng Lam khôi phục lại thái độ

bình thường, bình tĩnh nắm lấy tay người kia mà bắt, tỏ vẻ thân thiện:

“Mạc tiên sinh, rất vui được gặp

anh.” Cô nói.

Nét mặt anh cười lộ ra vẻ hài

lòng, cũng không có khoa trương, gật đầu nói:

“Tiến sĩ Tằng, ngưỡng mộ đã

lâu.”

Hai người là lần đầu tiên

“chính thức” gặp gỡ, Tằng Lam đối với người này lại không mấy ấn tượng hay đổi

mới. Cái bắt tay của anh dùng sức vừa đủ, không quá nhẹ tỏ vẻ không có thành ý

nhưng cũng không quá nặng tránh cho đối phương lúng túng. Chỉ là lòng bàn tay rộng

lớn truyền đến độ ấm kiên định, cũng đủ để khiến người ta lưu lại ấn tượng sâu

sắc. Thì ra người đàn ông này không hẳn là một người lỗ mãng, giống như Quý Thù

đã nói, anh ta có chiến lược của riêng mình.

Cùng hai lần trước gặp mặt bất

đồng, hôm nay Mạc Khiếu Bạch anh tuấn mặc một thân tây trang chỉnh tề, áo sơ mi

trắng tinh khôi, cà vạt sẫm màu, ống tay được cài bởi một nút áo vô cùng tinh tế,

điều này đủ để thấy được khẩu vị người khoác lên bộ trang phục này. Cả người

nhìn qua gọn gàng, sạch sẽ, toát lên sự mạnh mẽ làm cho người ta khó có thể bỏ

qua cảm giác chững chạc.

Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào

Tằng Lam, ánh mắt sâu xa tưa như có hàm ý cực kỳ phức tạp lại ẩn chứa thâm sâu

bên trong. Nhưng Tằng Lam cũng không tìm được sự mị hoặc khi họ lần đầu tiên gặp

mặt, hay một cái thoáng qua ở lần thứ hai. Giống như trong lòng đã có dự định,

khóe miệng anh hơi hơi gợn lên tạo thành một nụ cười tự tin.

Phó chủ nhiệm sở nghiên cứu

Vương Hạng Kha cười nói:

“Tiến sĩ Tằng Lam là người mới

do trung tâm nghiên cứu chúng tôi tiến cử trong một nhóm người ở nước ngoài với

bằng cấp có trình độ cao, là thành phần chính trong nhóm nghiên cứu khoa học của

chúng tôi, cũng là người mới cao cấp ở tuyến ngoài cùng. Mục tiêu chúng tôi sắp

tới sẽ nghiên cứu chính là...”

Cách giới thiệu này cô nghe giống

như là miêu tả một dụng cụ thiết bị, tựa như căn bản không coi cô là người. Ánh

mắt lúc này dời về phía Mạc Khiếu Bạch, phát hiện anh tuy rằng la đang chuyên

chú lắng nghe, nhưng khóe mơi hơi hơi cong lên, cứ như là cười nhạo.

Chờ Mạc Khiếu Bạch cùng Vương

chủ nhiệm đi rồi, Tần Chinh tiến đến nói:

“Nghe nói vị Mạc tiên sinh này

là một nhà tư sản rất lợi hại, Vương chủ nhiệm đối với anh ta giống như thấy

vàng vậy.”

Tằng Lam “À” một tiếng rồi cúi

đầu tiếp tục làm bài báo cáo cho buổi họp ppt (4). Không nghĩ đến Vương chủ nhiệm

lại vội vàng trở về nói:

“Tằng Lam, bản báo cáo chiều phải

làm cho nội dung thật sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu một chút, hết sức chú trọng vào

các ứng dụng thực tế, Mạc tiên sinh cũng sẽ dự thính.”

Tằng Lam chỉ cảm thấy da đầu tê

rần, linh cảm xấu cứ như thế mà ứng nghiệm rồi. Quý Thù quả nhiên kiến thức rộng

rãi, người đàn ông này xác thực là có chuẩn bị mà đến.

* Chú thích:

(1) Đánh rắm: Một cách chỉ bộ

dáng đi bộ của tiểu hài tử, một bộ dáng không phiền muộn, đáng yêu hoạt bát.

(2) Đại hồng nhân: Ý chỉ những

người mới vào nghề nhưng đã sớm nổi danh.

(3) Ăn bánh vẽ: Nguyên văn là

“họa bính sung cơ” nghĩa là vẽ ra chiếc bánh để làm nguôi ngoai cơn đói.Ý của

câu thành ngữ này là bánh vẽ không thể ăn được, nó được dùng để ví

với hư danh, không thể giải quyết được vấn đề thực tế, hoặc suy

tưởng viển vông để tự an ủi mình. Tương đương với việc bị người khác cho

ăn bánh vẽ hàm ý là bản thân bị lừa gạt.

(4) Ppt: Là đơn vị đo mật độ

thường dành cho các mật độ tương rất thấp. Nó thường chỉ tỷ lệ của lượng một chất

trong tổng số lượng của hỗn hợp chứa chất đó.