Chương 8: Mời tắt đèn

Dịch giả: xiaofang

Hiệu đính: Phi Yến Nhược Lam

Quả nhiên là có chuẩn bị mà đến.

Bài báo cáo lúc chiều của Tằng Lam đã bị Mạc Khiếu Bạch làm gián đoạn ba lần,

ba vấn đề được nêu ra đều là những vấn đề chỉ người trong ngành mới có thể hỏi.

Việc này càng khiến Tằng Lam có một cách nhìn khác đối với người đàn ông có vẻ

bất cần này. Vốn cho rằng anh ta chỉ ngồi một bên để nghe, chưa từng nghĩ tới

anh ta lại nghe và hiểu rõ đến thế. Rất hiển nhiên, hoặc là anh ta có bối cảnh

liên quan, hoặc là đã có tìm hiểu qua đầy đủ thông tin.

“Tiến sĩ Tằng, tôi cảm thấy ý

tưởng dùng tế bào gốc để tái tạo xương này rất tốt, nhưng xem xét đến những khó

khăn trong thí nghiệm lâm sàng, tôi không cho rằng nó có thể đưa vào sử dụng thực

tế trong một thời gian ngắn. Trong khi đó, tôi hướng về phương án cải thiện khớp

và xương nhân tạo đã có trên thị trường, sử dụng chất liệu Polymer tổng hợp mới

nhất để thay đổi tính chất bề mặt của nó, có lẽ trong hai năm liền có thể đưa

vào sản xuất.” Mạc Khiếu Bạch nói rất có bài bản.

“Mạc tiên sinh, đề nghị của anh

nếu đứng trên góc độ thương nghiệp để nhìn nhận thì có lí của nó. Đúng là chất

liệu Polymer tổng hợp có thể phát huy tác dụng trong một thời gian, nhưng lại

không thể kéo dài. Rất nhiều biến chứng và viêm nhiễm có thể tạo thành gánh nặng

lâu dài cho bệnh nhân, nếu muốn giải quyết triệt để những vấn đề này thì thời

gian và tinh thần phải bỏ ra tuyệt đối không ít hơn thời gian và tinh thần

nghiên cứu tế bào gốc. Cho nên suy nghĩ lâu dài thì tôi vẫn nghiêng về phương

pháp sử dụng tế bào gốc sẵn có của con người.” Tằng Lam cũng không hề hàm hồ mà

trả lời.

“Ha ha, tiến sĩ Tằng Lam, tôi

thấy cô quá lí tưởng hóa vấn đề rồi. Cứ cho là phương án tế bào gốc này có thể

thực hiện được, nhưng chi phí điều trị cũng rất cao, không phải ai cũng có thể

chi trả. Trừ phi đó là những vận động viên lương cao hoặc những người giàu có với

khoản tiền bảo hiểm lớn, người bình thường vốn không có khả năng để chi trả. Cô

cảm thấy đối với một người bình thường mất đi đôi chân mà nói, một đoạn xương

được tái tạo với giá một triệu có ý nghĩa hay cái nạng có giá một ngàn thực tế

hơn?” Mạc Khiếu Bạch cười hai tiếng.

“Tôi cảm thấy dù thế nào cũng

nên đặt sức khỏe và sự an toàn của bệnh nhân lên hàng đầu, tiếp tay cho bệnh

nhân lấy ngắn nuôi dài thì chẳng khác nào vì lợi ích mà coi thường mạng sống của

người khác.” Ánh mắt của Tằng Lam vô cùng nghiêm túc.

Mạc Khiếu Bạch nhìn gương mặt đầy

vẻ nghiêm túc của Tằng Lam, trong lòng len lén cười đến nở cả hoa. Người phụ nữ

này hóa ra là vậy, cho dù đã vạch ra được điểm yếu của cô, ngoài mặt cô vẫn tỏ

ra dáng vẻ ăn miếng trả miếng, không chịu nhún nhường.

Tại khoảng thời gian hai người

tranh luận, sức ép ở cả phòng họp trong một lúc như bị ép xuống rất nhiều.

Chủ nhiệm Vương ngồi bên cạnh vội

vàng lên tiếng hòa giải:

“Phân tích của tiến sĩ Tằng và

Mạc tiên sinh đều rất có lí, khoa học và thương nghiệp vốn khó tránh khỏi xung

đột. Cái chúng ta cần làm không phải chính là hóa giải xung đột để đôi bên cùng

có lợi hay sao? Tôi cảm thấy ý kiến của cả hai đều có thể xem xét.”

Tằng Lam không lên tiếng nữa,

ánh mắt lại hướng về Mạc Khiếu Bạch đang ngồi đối diện với gương mặt phảng phất

ý cười như có như không. Trong một lúc đột nhiên hiểu ra, anh ta là cố ý, cố ý

bắt lỗi, cố ý tranh luận, cố ý khiến cô không kịp trở tay.

Đây chính là mưu kế mà Quý Thù

đã nói.

Kết thúc cuộc họp, chủ nhiệm

Vương đến bên Tằng Lam vỗ vỗ vai cô:

“Tằng Lam à, cô cũng đừng quá

so đo với Mạc tiên sinh. Trên thực tế anh ta cũng chỉ đứng trên lập trường của

nhà đầu tư mà nêu ra những ý kiến đó thôi. Dự án này cô cũng hiểu rõ, nếu chỉ dựa

vào ngân quỹ của Nhà nước thì không thể nào hoàn thành được. Nếu Mạc tiên sinh

có thể mang đến một khoản đầu tư cho chúng ta thì những ngày sau này của mọi

người sẽ dễ qua hơn không phải sao?”

Tằng Lam vừa chỉnh sửa máy tính

vừa gật đầu:

“Tôi hiểu.”

“Vậy là tốt rồi, tối nay có bữa

tiệc với Mạc tiên sinh, cô cũng đến đi, mọi người giao lưu một chút.” Chủ nhiệm

Vương nói rồi cười ha hả nhìn về Mạc Khiếu Bạch đang ở phía sau: “Mạc tiên

sinh, hay là chúng ta lên lầu trên tham quan các thiết bị một chút?”

Mạc Khiếu Bạch khẽ nhếch môi:

“Chủ nhiệm Vương cứ đi trước,

tôi còn có vài vấn đề cá nhân muốn tham khảo tiến sĩ Tằng một chút.”

Chủ nhiệm Vương vui vẻ bước đi,

khi đi còn không quên đóng cửa phòng họp lại.

Tằng Lam chỉ nhìn anh một cái rồi

dời ánh mắt đi, tiếp tục thu dọn tài liệu trên bàn. Mạc Khiếu Bạch cũng không

nói gì, chỉ đứng gần cô, mỉm cười mà nhìn.

Hôm nay Tằng Lam mặc một chiếc

áo phông màu trắng, khoát bên ngoài một chiếc áo khoác đen, trông chuyên nghiệp

nhưng cũng rất đơn giản. Chiếc quần jean tối màu ôm chặt lấy đôi chân dài, dưới

chân mang một đôi giày đế bằng nhẹ nhàng lại thoải mái. Mái tóc dài của cô được

tùy tiện búi ra phía sau, hai lọn tóc mai vén qua mang tai. Trên gương mặt trắng

đến trong suốt không hề trang điểm, đôi mắt xinh đẹp kia vừa nhạy bén vừa tập

trung. Anh đã hiểu rõ, đây mới là bộ dáng thật sự của cô.

Mỗi người đều có một vị trí của

riêng mình, vẻ đẹp của Tằng Lam chỉ khi ở trong môi trường thích hợp nhất của

cô mới có thể tỏa sáng. Đây cũng là lí do mà hai lần trước thấy cô trong bộ váy

với những phụ kiện tinh tế kia anh cứ cảm thấy có gì đó không thích hợp. Bởi vì

đó không phải nơi cô nên xuất hiện, ngay bản thân cô cũng cảm thấy không được tự

nhiên.

Nghiêm túc lại giỏi giang, đơn

giản lại thuần khiết. Đây mới là Tằng Lam thật sự. Trong lòng anh đột nhiên có

một loại cảm giác vui mừng khi giải được một câu đố. Thì ra cô chính là như vậy,

thì ra sự tập trung của cô chính là bắt nguồn từ công việc của cô.

Anh cứ thế nhìn cô, đền khi cô

cảm thấy có chút không thoải mái mà ngẩng đầu lên:

“Mạc tiên sinh, anh còn vấn đề

gì thì nhanh chóng hỏi đi, tôi còn có thí nghiệm phải làm.”

Mạc Khiếu Bạch hài lòng nở nụ

cười, cuối cùng mở miệng nói:

“Có phải tôi hỏi thì cô sẽ trả

lời không?”

“Nếu có liên quan đến dự án

nghiên cứu, tôi sẽ tận lực mà trả lời.” Tằng Lam nói không chút biểu cảm.

“Nhưng vừa nãy tôi có nói rồi,

là vấn đề cá nhân.” Ý cười của Mạc Khiếu Bạch càng đậm.

Tằng Lam hơi nhíu mày, ngẩng đầu

lên nhìn thẳng vào anh:

“Có việc gì thì anh nói nhanh

đi, tôi còn có thí nghiệm phải làm.”

Một người phụ nữ thẳng thắn,

thì ra cô là một người lòng ngay dạ thẳng như vậy.

“Thật ra chỉ có ba vấn đề, cô

có thể trả lời rất dễ dàng. Thứ nhất, tại sao lại né tránh tôi; thứ hai, ngày

đó tại sao lại đứng ở lối đi bộ mà khóc; thứ ba, tối nay có thời gian không, ý

tôi là sau bữa tiệc này.” Mạc Khiếu Bạch cũng không vòng vo nữa.

Tằng Lam quay đầu, tránh khỏi

ánh mắt của anh ta, nhanh chóng trả lời:

“Thứ nhất, chúng ta vốn không

quen biết, không có gì mà tránh hay không tránh; thứ hai, hôm đó đứng trên đường

khóc hay không là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến anh; thứ ba, bữa tiệc

hôm nay tôi không định sẽ tham gia, thí nghiệm của tôi sẽ phải kéo dài suốt bảy

tiếng, nên không rảnh.”

Mạc Khiếu Bạch lại nắm lấy tay

cô, trên mặt nở nụ cười:

“Cả ba câu đều không phải đáp

án mà tôi muốn. Thứ nhất, chúng ta đã ngủ với nhau rồi mà còn tính là không

quen biết sao? Tôi tìm người hỏi thăm tin tức của cô chẳng lẽ cô không biết? Thứ

hai, tôi vừa nãy đã nói chính là hỏi chuyện riêng của cô, vả lại đã bị tôi nhìn

thấy rồi sao có thể nói không liên quan đến tôi được? Thứ ba, tôi có thể đợi cô

làm xong thí nghiệm rồi đến đón cô, cũng chỉ mới sáu giờ mà thôi, làm xong thí

nghiệm trời vẫn chưa sáng đâu nhỉ?”

Tằng Lam vội vàng rút tay mình

về, xoay người lại, giọng nói lạnh tanh:

“Mạc tiên sinh, khi đi ra nhớ tắt

đèn.” Nói xong thì ôm máy tính đi về phía cửa.

Lại nghe thấy tiếng Mạc Khiếu Bạch

ở phía sau cười lớn:

“Tiến sĩ Tằng, trời vẫn còn

chưa tối.”

Cô dừng lại, xoay người, sắc mặt

lạnh lùng:

“Thật ngại quá, tôi không có hứng

thú lãng phí thời gian để cho một người đàn ông đã kết hôn tán tỉnh.” Nói rồi đẩy

cửa bước ra.

Mạc Khiếu Bạch đứng tại chỗ ngẩn

ra ba giây, sau đó đột nhiên cười thành tiếng. Thì ra người phụ nữ này vẫn nhớ

chuyện anh nói kết hôn, rõ ràng chính anh cũng đã quên mất. Trên tay vẫn còn

lưu lại cảm giác khi nãy nắm lấy tay cô, đó là một đôi tay có năng lực, không hề

yếu đuối như những người phụ nữ mười đầu ngón tay không chạm nước, nó có sức mạnh

của riêng cô. Thú vị thật, sao lần đầu gặp cô anh lại không phát hiện ra.

Thí nghiệm tối nay của Tằng Lam

xem như thuận lợi, cô không tham gia buổi xã giao như yêu cầu của chủ nhiệm

Vương, bữa tối cũng chỉ đơn giản là cùng Tần Chinh gọi một phần thức ăn ngoài.

Lại một lần nữa bị sự siêng năng và chu đáo của Tần Chinh làm cảm động, cô liền

đề nghị mời anh ta ăn khuya, lần này thì Tần Chinh không hề từ chối mà giơ cả

hai tay tán thành.

“Anh muốn ăn gì?” Tằng Lam hỏi.

“Ăn gì cũng được, bình thường

cô hay ăn gì thì cứ dẫn tôi đi ăn là tốt rồi.” Trên mặt Tần Chinh có sự hưng phấn

không thể che giấu.

Tằng Lam đột nhiên có chút thất

thần. Nơi bình thường cô hay ăn khuya, thật ra chỉ có một nơi, chính là tiệm

cháo Dương Mâu vẫn hay dẫn cô đến. Nhưng bất luận thế nào cô cũng không muốn đến

đó nữa.

“A, có phải người đẹp như cô đều

không ăn khuya? Giữ dáng sao?” Tần Chinh hỏi.

“Hả? Ừ. Hay là anh nói xem

chúng ta nên đi đâu đi.” Tằng Lam lấy lại tinh thần.

“Ăn đồ nướng thế nào? Lúc học đại

học tôi thường đến con phố phía sau trường học ăn xiên nướng, mùi vị rất ngon!”

Đôi mắt Tần Chinh như phát sáng nói.

“Được, vậy thì đến con phố đó

ăn xiên nướng.” Tằng Lam cười nói.

Tuy cô biết những tiệm trên con

phố buôn bán đó thì điều kiện vệ sinh rất đáng lo, nhưng không nỡ dập tắt sự

nhiệt tình trên gương mặt đầy phấn khích của đồng nghiệp Tần Chinh. Mặc dù cô đối

với bản thân rất nghiêm khắc, nhưng không bao giờ miễn cưỡng người khác.

Hai người cười nói ra khỏi

phòng thì nghiệm, vừa đi đến bãi đỗ xe thì nhìn thấy Mạc Khiếu Bạch mỉm cười bước

ra từ một chiếc xe. Tằng Lam vừa nhìn đã xác định đây chính là chiếc xe đêm trước

vẫn luôn bám sau xe cô.

“Tiến sĩ Tằng, thật trùng hợp,

tôi đang định đi tìm cô.” Biểu hiện của Mạc Khiếu Bạch vô cùng “tình cờ”.