Chương 18 Mẹ chồng, cáo Ngọc Phù

Một ngón tay sẽ không làm cho hoa môi của cô sưng lên cao hơn, cũng không kí©h thí©ɧ cô tiết ra nhiều ái dịch, nhưng ngay sau đó tiếng khóc ngâm của cô trở nên vui sướиɠ, ân ân nga nga kêu không ngừng.

Ngọc Thất một tay dùng sức loát cự căn đang sưng tấy tích tinh của mình, tay còn lại duỗi ra nhẹ nhàng thao lỗ hoa nhỏ của Chu Băng Băng, thầm mắng bản thân sao lại trêu chọc cô thành như thế này.

Chu Băng Băng tội nghiệp liều mạng phối hợp với ngón tay nhưng cô vẫn không chiếm được thoả mãn, cô không kìm được mà bật khóc.

********** ta là mẹ Ngọc Thất tới cứu phân cách tuyến **********

"Được, tới rồi, để mẹ đi." Giọng nói nũng nịu quyến rũ ở cửa động vang lên.

Chân mày Ngọc Thất giật giật, Chu Băng Băng đã làm đầu anh to như vậy rồi, mẹ tham gia vui vẻ cái gì.

"Ai da nha ~ tiểu Thất, có chuyện gì vậy?”

Ngọc Thất tỏ vẻ anh không thể tiếp nhận được cách nói chuyện của mẹ, nó sẽ khiến anh run lên ba lần, "Mẹ, con đang vội vàng đây, ngài cũng đừng làm loạn thêm," tranh thủ thời gian chạy nhanh ở chỗ nào quay lại chỗ đó đi thôi.

“Thằng nhóc đáng chết, ba năm rồi không gặp, không biết về nhà để lão nương nhìn xem, mệt lão nương tự mình tới xem ngươi, thật là bất hiếu!" Ngọc Phù đôi tay chống nạnh lắc lư uốn éo đi vào.

Chu Băng Băng bị hai người ồn ào mà nín khóc, chui vào lông thú kéo váy lông thú mà Ngọc Thất đã làm trước đó để che cho mình, nhìn người phụ nữ đi vào không chớp mắt, cô đây là con dâu xấu gặp cha mẹ chồng sao? Cảm giác khó chịu vì du͙© vọиɠ không được thỏa mãn bỗng nhiên biến thành bất an, cô khẩn trương đến mức trán đổ mồ hôi.

Mẹ của Ngọc Thất ở đây, liệu bà có chán ghét mình không, dùng gậy đánh uyên ương, ăn thịt cô, mối quan hệ mẹ chồng con dâu ở thế giới thú nhân so với thế giới loài người như thế nào?

Ngọc Phù nhìn cô gái nhỏ với đôi mắt hạnh nhân ngấn nước trong l*иg, lập tức tức giận, bà kiễng chân kéo tai Ngọc Thất xuống dạy dỗ, "Nhãi ranh bản lĩnh thật lớn, một giống cái dễ thương như vậy mà ngươi nhẫn tâm nhốt lại, đây là cách lão nương dạy ngươi theo đuổi giống cái?"

" Không, con không phải muốn nhốt cô ấy, nhưng ... "

" ... khụ ... "Chu Băng Băng khϊếp sợ, cô ngàn vạn không thể để mẹ Ngọc Thất biết chuyện cô quấn lấy Ngọc Thất cầu hoan, mẹ chồng không thích một đứa con dâu hồ ly tinh đâu.

Có lẽ ương ngạnh bá đạo trong xương cốt ương của Ngọc Thất là di truyền từ Ngọc Phù, bà nhướng mày liễu, chỉ vào lối vào cửa hang, không chấp nhận phản bác nói: "Làm trò trước mặt ta còn muốn giảo biện, cút ngay ra khỏi đây, đánh chết ba con cừu về cho mẹ con hai người chúng ta bồi bổ, thiếu một con không được vào hang. "

Này xem ra ấn tượng ban đầu của mẹ Ngọc Thất đối với cô rất tốt, Chu Băng Băng có chút mừng thầm, nhìn Ngọc Thất lưu luyến từng bước đi ra cửa hang.

“Đừng lo lắng, cô gái nhỏ, ta sẽ thả con ra ngoài ngay bây giờ, hai mẹ con chúng ta hãy trò chuyện vui vẻ.”

Ngọc Phù từ từ cởi bỏ những thanh tre mà Ngọc Thất đã quấn trước đó, miệng lẩm bẩm mắng “thằng nhóc chết tiệt”, "ngu xuẩn", nhưng đôi mắt tròn xoe của bà lặng lẽ quan sát toàn thân Chu Băng Băng, trong lòng thầm khen ngợi con trai, không tồi, con trai ngốc nghếch cuối cùng cũng ngộ ra, biết tự mình kéo một giống cái vào tổ ấm của mình.

Ngọc Phù dẫn Chu Băng Băng ra khỏi sơn động, hai người vai sóng vai ngồi cạnh nhau trên phiến đá ở cửa. Nương ánh trăng tròn, Chu Băng Băng mới có thể nhìn thấy rõ Ngọc Phù, bà thực sự là một phụ nhân xinh đẹp quyến rũ, đã ngoài 30 tuổi, đúng là thời điểm một người phụ nữ đẹp nhất, cử chỉ rất quyến rũ.

"Ta tên là Ngọc Phù, con có thể gọi ta là mẹ như Ngọc Thất, tên của con là gì, cô gái nhỏ?

********** ta là Ngọc Phù hóa thân bà ngoại sói giúp con trai dỗ con dâu đường ranh giới **********

Dưới sự dỗ dành có chủ ý của Ngọc Phù, Chu Băng Băng nhanh chóng thích bà, nói rõ lai lịch của cô, cô cũng xấu hổ e thẹn hỏi thăm chuyện thế giới thú nhân.