Chương 19 Cáo đực bị thương nặng

Ngọc Phù nghe thấy một màn, nhưng khi Chu Băng Băng xấu hổ đầy mặt nói cô có thai, cô và Ngọc Thất cấm dục khó chịu như táo bón, "Băng Băng a, thật ra con không mang thai, cái kia là ta lừa tên nhóc ngốc đó… ”

“ A? ”Chu Băng Băng trợn tròn mắt, cái này có thể lừa sao? Hơn nữa còn không bị vạch trần!

"... Chuyện này, chúng ta về sau nói tiếp," Ngọc Phù cũng rất xấu hổ, "Con nhớ kỹ, khi con biến thành thú nhân và giao phối với hình người của Ngọc Thất 5 lần liên tiếp, là có thể mang thai ..."

"Nhưng con không biến đổi hình dạng?" Đêm nay lượng tin tức quá lớn a.

"Trong thế giới thú nhân, số lần giao phối càng nhiều, trình độ thú nhân hoá càng cao. Đêm nay con có thể chủ động cầu hoan, đó chính là biểu hiện của thú nhân hoá." Ngọc Phù lại nói tiếp đạo lý rõ ràng, Chu Băng Băng nghe mà mặt đỏ đến cổ, đầu rũ cúi xuống như chim cút nhỏ.

Ngọc Phù sống hơn 300 tuổi và có mười mấy người con, thấy Chu Băng Băng ngây ngô tình mẹ bỗng dưng bộc phát mãnh liệt, nửa ôm cô và nhẹ nhàng nói: "Con ngoan, con sống ở đây lâu sẽ biết lợi ích của việc làm thú nhân giống cái, Ngọc Thất là một thằng nhóc ngốc nghếch, cái gì cũng không biết, ngoại trừ săn bắn, cũng chỉ biết đánh nhau, con nhiệt tình quấn lấy nó, các con cùng nhau ở một chỗ thì ngày càng tốt hơn. "

Ngài thật sự là mẹ ruột, Ngọc Thất không phải là một người đàn ông bạo lực, có thể từ vũ khí trong hang động của anh ấy thì biết. Nhưng con không hiểu giao phối, Chu Băng Băng nói thầm trong lòng.

"Mẹ có nhiều kinh nghiệm sống hơn con. Con có gì không hiểu cứ hỏi mẹ, kể cả trên giường của hai người." Ngọc Phù cười tủm tỉm che miệng, Chu Băng Băng nhìn cặp đùi trần trụi của mình, cánh tay, trên cổ dày đặc dấu hôn, xấu hổ 囧 trong mắt không biết để đâu.

Ngọc Phù yêu thương chạm vào mặt cô, "Đừng xấu hổ, ở nơi này của chúng ta, giao phối không chỉ có thể sinh ra con cái, mà còn nâng cao tinh thần lực và có thêm khả năng biến đổi. Đối với chúng ta, giống cái còn có thể mỹ dung dưỡng nhan~"

Khuôn mặt tươi trẻ tinh xảo của Ngọc Phù khiến lời nói của bà trở nên vô cùng thuyết phục.

"A, con vẫn chưa biết nơi ta sống, ừm, hơi xa, ... (Leo qua hai ngọn núi và băng qua ba khu rừng), con có thể nhờ Ngọc Thất cõng con qua, mẹ sẽ dạy cho con kỹ xảo giao phối, đung ít sức mà thoải mái ... ”

Hóa ra mẹ của Ngọc Thất cũng nói rất nhiều, Chu Băng Băng nói thầm trong lòng.

********** ta là bạn lữ Ngọc Phù đón Ngọc Phù đi đường ranh giới **********

Hóa ra cô không có thai, vậy bọn cô có thể tiếp tục mỗi ngày không biết xấu hổ ái lạc, Chu Băng Băng, ngươi đã bị Ngọc Thất đồng hóa, cũng chỉ biết đến chuyện kia, mau thu dọn sơn động, nhanh chóng lôi kéo Ngọc Thất đi dạo thế giới thú nhân mới là đứng đắn. Tới nơi này cũng vài ngày mà chưa đi tìm hiểu nơi nào, tỉnh táo thì làʍ t̠ìиɦ, có khác gì Ngọc Thất!

Lúc Chu Băng Băng đang ngồi một mình ở cửa hang, trong đầu tiểu nhân đang đánh nhau kịch liệt, thì một tiếng "bùm" lớn, Ngọc Thất hình cáo đang cõng một con hổ và ngã xuống trước mặt cô, bộ lông đỏ của anh bị máu tươi nhuộm hồng đến chói mắt. Như thể nó vẫn đang có từng cỗ từng cỗ bốc lên, từ trên lưng anh nhỏ giọt không ngừng.

Chu Băng Băng khϊếp sợ, cô lập tức tiến đến bên cạnh Ngọc Thất, đưa tay lên trên đầu anh không dám chạm vào, cô run rẩy hỏi: “Ngọc Thất, anh không sao, đừng làm em sợ?” Nước mắt ào ào rơi xuống, cô chưa bao giờ biết săn bắn là một chuyện nguy hiểm như vậy.

"Hừ ..." Ngọc Thất chỉ kịp phát ra một tiếng kêu rên, nở một nụ cười an ủi Chu Băng Băng, sau đó ngất đi, chắc anh đang nghĩ đến Chu Băng Băng, người không còn khả năng sinh tồn vẫn đang đợi anh nên mới cố gắng gượng về đến nhà, bây giờ nhìn thấy cô, cuối cùng yên tâm hôn mê bất tỉnh.