Chương 3: Hết

Những người chung quanh không ngớt xì xầm về sự thân thiết của chú cháu tôi. Còn mẹ giữ nguyên thái độ phớt lờ cố hữu.

Sinh nhật năm mười tuổi. Tôi sung sướиɠ được nếm vị bánh kem lần đầu tiên. Chú tặng tôi con gấu bông biết hát, chỉ cần cái lắc nhẹ nó sẽ hát chúc mừng sinh nhật tôi. Chú bối rối khi tôi bặm môi chọt mạnh khắp lớp bông của con gấu nhưng nó cứ làm thinh. Đầu óc non choẹt nghĩ mình bị lừa, tôi bày ra bộ mặt sưng sỉa quăng trả lại con gấu, giận dỗi bỏ lại chú đơn độc với mảng đêm đen rơi rớt.

Nằm gặm mép chăn, tôi tự phát cáu với nỗi hờn dỗi dở hơi của mình. Mí mắt nặng trĩu dần kéo sập xuống, trước lúc chìm vào giấc ngủ, ý nghĩ treo khắp đầu tôi là ngày mai sẽ sang nhà chú ăn nốt chiếc bánh kem. Chẳng hề biết cuộc đời tôi sắp sửa bẻ ngoặt.

Tiếng gõ cửa từ tốn vang lên trong buổi sáng hôm sau. Tôi bưng khuôn miệng toe toét ra mở cửa, rồi nụ cười tắt ngấm trước vị khách lạ, tim tôi liền bị bắn rụng như quả táo lăn lóc dưới gốc cây. Tôi nhớ ra ông ta qua đôi mắt nhạy bén sau cặp kính tri thức và đôi giày da bóng bẩy. Hôm đầu tuần chạy lăng xăng khắp vỉa hè bán vé số, liếc thấy người đàn ông này bước ra từ công ty luật tư nhân, tôi len lén móc chiếc ví dày dắt hờ nơi túi sau của ông ta, nhưng khi ông ta quay phắt lại, tôi tỉnh bơ vờ nhặt được nó. Tôi không hề biết ngay trong hôm đó, vị luật sư nổi tiếng đã tìm hiểu và ngỏ lời với mẹ xin được nhận nuôi tôi, ông ta thấy được ở tôi sự tiềm năng. Mẹ dúi cho tôi chiếc túi vải sờn đựng mấy bộ đồ ít ỏi, đóng sập cửa vừa được xẻo đi cục thịt thừa. Tôi theo vị luật sự một cách chớp nhoáng.

Cánh cửa nhà kế bên hé ra một khuôn mặt chằng chịt cảm xúc. Tôi lao đến kiễng chân ôm chầm chú, mếu máo khóc. Chú vỗ về tôi, tiễn tôi với nét cười gượng ép bên khóe môi buồn rầu. Chú cất to giọng gọi giật khi tôi sắp đi khỏi ngõ quanh đầu phố, tôi ngoảnh nhìn chú đứng trên sân thượng vẫy tay cười vui vẻ tạm biệt tôi, giọt nước chậm rãi lăn dài trên bờ má rám nắng. Tôi òa khóc nức nở, những ngón tay xanh xao siết chặt con gấu bông bị hư.

Chiếc chân thọt và cái mỉm cười hiền khô của chú thứ duy nhất tôi nhớ về nơi góc phố tàn tạ. Tôi âu yếm cất những kỷ niệm về chú trong ngắn kéo trí nhớ, lục chúng ra ủ ấm tim tôi mỗi lúc lặng lẽ thu mình nơi xó phòng. Tôi khao khát những cái xoa đầu dịu dàng từ bàn tay thôi ráp của chú mỗi lần kiệt sức với lịch học hành quá tải. Tôi thèm thuồng những quả táo chú cẩn thận gọt cho tôi mỗi khi ngồi bên bàn ăn bày biện đủ thứ món.

Sinh nhật mười sáu tuổi, tôi thϊếp đi cạnh đống quà đầy nhóc trên chiếc giường lớn ấm áp. Chợt một giai điệu nhẩn nha phát ra giữa không gian lặng phắc, len lỏi vào màng nhỉ người đang ngủ vùi. Tôi choàng tỉnh, ngơ ngẩn nhìn quanh căn phòng tối om, trong bóng đêm, đồ nội thất hiện ra với những đường viền đen lờ mờ. Tôi kinh ngạc bước về phía con bàn học ngổn ngang sách vở, con gấu cũ đang hát.

“ Happy birthday to you, happy birthday to you… ”

Một linh cảm xấu miết dọc sống lưng. Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, kim ngắn sắp nhích qua số ba la mã. Sáng hôm sau, mẹ lần đầu chủ động gọi điện cho tôi sau sáu năm ròng, nhắn tôi về chịu tang… bố. Ông ngã từ sân thượng khi đang lẳng lặng cầu nguyện cho tôi cạnh chiếc bánh kem như năm nào, lúc… gần ba giờ sáng.

“ Tại sao mẹ giấu tiệt chú là bố con? “

“ Đáng nhẽ điều này vĩnh viễn là bí mật. Bố không muốn con vốn đã tự ti vì tuổi thơ nghèo khó, lại thêm mặc cảm có bố đi tù. “

“ Tại sao bố lại đi tù? “

“ Ăn cắp ô tô. Chữa bệnh tim cho con. “

Nhấc tay khỏi lan can, tôi khẽ áp lòng bàn tay nhỏ bé lên ngực trái, lắng nghe quả tim khỏe khoắn của bố đập đều đặn từng nhịp ấm áp, từng nhịp yêu thương. Ca phẫu thuật ghép tim được tiến hành ngay sau ngày bố mất. Chỉ mỗi tôi biết sự thật sau cái chết trên sân thượng. Vì chiếc chân tật, bố tôi luôn cẩn trọng trong từng bước đi, không thể nào trượt chân, ngoại trừ khả năng ông cố tình. Đó là một vụ tự tử, ông đã lao vào không trung với tình yêu bạt ngàn dành cho cô con gái bệnh tật.

Hốc mắt tôi nóng ran.