Chương 15: Trò chuyện với nam chính

Xong hai nhiệm vụ tìm đồ ăn và nước uống, bây giờ Rowan phải làm cái cuối cùng là tìm quần áo. Cái này khá là khó, bởi vì hầu như hành lý như quần áo hành khách không mang theo bên người, chỉ mang một vài thứ đồ cá nhân mà thôi.

Rowan đi đến từng hàng ghế để lấy hành lý cá nhân của những người đã chết, việc này hơi kinh dị một chút nhưng mỗi khi đến chỗ những người đã mất anh đều chắp tay xin lỗi trước rồi mới dám động vào đồ của bọn họ.

Việc tìm kiếm này hơi mất thời gian nhưng kết quả đạt được khá ổn, Rowan tìm được mười bộ đồ sạch sẽ, có của cả nam lẫn nữ, giờ phút này có thể kiếm được gì đó khoác lên người đã là may mắn lắm rồi nên anh cũng không dám đòi hỏi gì thêm.

Những bộ đồ không mặc được thì anh sẽ để dành cắt ra để băng bó vết thương, những bộ mặc được thì anh sẽ chia ra cái nào phù hợp cho anh và nam chính.

Thời gian để anh chuẩn bị vốn vô cùng dư thừa, nhưng nhờ hệ thống chết tiệt thì anh đã làm hết tần tật chỉ trong hai giờ.

Rowan nhìn lại những gì mà mình vừa làm cũng không khỏi trầm trồ, đây chính là nhờ sức mạnh của những nỗi đau đã thúc ép khả năng của anh trở nên vô tận.

[Nhiệm vụ cấp E hoàn thành. Nhận được phần thưởng 500 xu.]

[Nhiệm vụ cấp E hoàn thành. Nhận được phần thưởng 500 xu.]

"Làm tốt lắm, tốc độ hoàn thành nhiệm vụ của anh rất nhanh." Hệ thống thông báo xong liền nhảy ra khen ngợi Rowan.

"Khỏi cần khen, không phải do mày phát một lúc ba cái nhiệm vụ nên tao mới phải chạy ngược chạy xuôi để khỏi bị phạt sao?" Rowan chả phải là người thích mấy lời ngon tiếng ngọt này, nghe hệ thống nói mấy lời này làm anh tức muốn chết.

Nếu hệ thống mà có thân thể thì anh nhất định sẽ đánh nó một trận cho hả giận.

"Thôi nào, do khi nãy tinh thần của anh trông tệ quá nên tôi chỉ muốn làm gì đó cho anh vực tinh thần lại thôi." Hệ thống nói một cách chân thành nhưng Rowan còn lâu mới tha cho nó dễ như vậy.

"Thôi bớt biện minh đi, mày muốn nhìn thấy tao bị phạt nên mới làm vậy chứ gì." Rowan vừa nói xong thì hệ thống lập tức lắc đầu biện hộ cho mình, nhưng anh bỏ ngoài tai những lời nói đó của nó rồi mang đồ vừa tìm được quay lại chỗ của nam chính.

Mặc cho hệ thống nói bao nhiêu lời thì Rowan cũng không đáp lại, nó thẫn thờ nhìn Rowan lạnh lùng rởi đi.

Nhân vật cải tạo giận nó mất rồi.

Hệ thống hoang mang không biết phải làm gì nữa, nó là một trí tuệ nhân tạo được chỉ định nhiệm vụ quản lý những nhân vật cải tạo, giữa nó và những người kia chưa bao giờ có những tình cảm gì nhiều, hàu như là nó bị họ chán ghét, tất cả tồn tại vì nhiệm vụ mà thôi. Nhưng lần này rất khác biệt, Rowan biết nó chỉ là một hệ thống nhưng anh vô tình luôn đôi xử nó như một con người.

Hệ thống không có trái tim, nhưng nó có cảm giác "trái tim" của mình đang đập thật mạnh, điều này thật kỳ lạ, bằng một cách nào đó mà nó cảm giác điều này thật quen thuộc.

Một lúc sau hệ thống bật cười trước những gì mà nó vừa nghĩ, có vẻ như nó tiếp xúc với nhân vật cải tạo quá nhiều thành ra bị ảnh hưởng lúc nào cũng không hay.

Xong lần này chắc là quay về khu hệ thống chủ xóa bớt những đoạn mã dư thừa thôi.

Rowan không biết những gi mà hệ thống đang nghĩ, anh vừa quay về chỗ của nam chính thì bị đứa nhỏ kia quấn lấy đòi chơi cùng.

Anh ôm lấy đứa nhỏ vào lòng rồi để nó tự chơi với gấu bông, xong anh nói chuyện với nam chính: "Tôi đã tìm xong đồ ăn và nước uống, quần áo cũng tìm được một ít. Anh nghĩ nếu chúng ta rời đi sớm thì ổn không?"

"Nếu muốn rời khỏi đây thì chúng ta phải đi khi mặt trời vừa mọc, tìm kiếm một nơi để trú ẩn ngay trước khi trời tối." Joel nói một cách nghiêm trọng: "Khu rừng này cực kỳ bí ẩn, cả thế giới chưa một ai biết được bên trong này có những gì. Những người vào đây thám hiểm đều chết, máy móc được mang vào cũng không có tác dụng gì."

Rowan nghe mà sởn tóc gáy, anh nuốt nước bọt rồi hỏi: "Hay chúng ta khỏi đi nữa ha?"

Đi cũng chết, không đi cũng chết, thôi thì ở lại đây ít ra cũng có cảm giác an toàn hơn một chút.

Joel nghe thấy lời Rowan nói thì cười một chút: "Nếu cậu muốn ở đây luôn thì phải di chuyển những cái xác còn lại ra khỏi khoang. Nếu không thì khi xác bắt đầu phân hủy là một vấn đề lớn đấy."

"..." Rowan cảm thấy hai vai mình nặng trĩu, anh quên mất mình giờ là culi duy nhất trong cái nhóm ba người này.

"Chết có vẻ dễ hơn đấy nhỉ?"

Rowan tuyệt vọng nghĩ một cách vớ vẩn, rồi nhìn nam chính chẳng phải làm gì ngoài việc ngồi yên một chỗ.

"Anh hãy ăn uống và nghỉ ngơi thật tốt nha." Rowan nói một cách thật chân thành nhưng trong đầu lại nghĩ một nẻo.

"Nhanh khỏe lại rồi làm việc mà một nam chính phải làm đi."

Joel bất ngờ trước câu nói của Rowan, hắn im lặng một chút rồi gật đầu nói: "Tôi sẽ nhanh chóng khỏe lại."

Joel nói xong thì bầu không khí lại chìm vào im lặng, cả hai người đều không phải là người thích nói chuyện nhiều nên đâm ra rất khó bắt chuyện với nhau.

Joel đắn đo một chút rồi thành người mở lời dầu tiên: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai…" Rowan tính trả lời bằng tuổi thật của mình thì bị hệ thống nhảy ra cắt ngang.

"Hai mươi, trả lời là hai mươi." Hệ thống nhảy ra ngăn cản Rowan kịp lúc: "Anh bây giờ là một "Rowan" khác chứ không phải là Rowan ở thế giới thực nên không thể trả lời bằng những thông tin ban đầu của chính anh."

Vốn những điều này hệ thống định để Rowan thích nghi thêm vài ngày nữa mới nói cho anh biết thêm về thông tin thế giới này. Chỉ là không ngờ nam chính lại hỏi thăm thông tin của Rowan nhanh như vậy.

Rowan cũng hiểu những gì mà hệ thống nói nên cũng không ngừng lại dò hỏi nó, anh nói tiếp câu bị cắt ngang: "Tôi hai mươi tuổi."

"Ồ, cậu còn trẻ quá nhỉ. Tôi hai mươi tám tuổi. Tính đi ra nước ngoài để bàn chuyện làm ăn, còn cậu chắc là đi du lịch nhỉ?"

"Nói là đi du học đi." Hệ thống nhanh chóng mớm lời cho anh.

"À không, tôi đang định đi du học." Rowan nói theo hệ thống chỉ rồi dặm thêm tí gia vị: "Nếu có thể rời khỏi đây chắc tôi sẽ không bao giờ dám ngồi trên máy bay lần nữa đâu."

"Cũng phải, cậu còn trẻ quá mà, gặp phải cú sốc lớn như vậy mà có thể bình tĩnh đã là quá tuyệt vời rồi." Joel gật đầu khen ngợi Rowan.

"Anh đừng nói như vậy, tôi chẳng qua chỉ là muốn sống sót thôi." Mặc dù là đang diễn nhưng Rowan nghe xong cũng không khỏi ngại ngùng.

"Rowan, tôi cảm thấy may mắn khi cậu đã sống sót." Joel mỉm cười nói: "Nếu là người khác thì tôi không chắc rằng bản thân có thể được cứu hay không. Bây giờ tôi chỉ là một gánh nặng vô dụng không thể giúp đỡ được gì."

"Biết thế thì tốt. Sau này mắt khỏe thì làm việc cật lực vào trả ơn cho tôi đi."

Rowan bĩu môi suy nghĩ.