Chương 29: Ăn Anh Trước Được Không?

Ba ngày nghỉ nhanh chóng kết thúc, Đường Nguyện đi theo Hứa Tứ trở về nơi làm việc.

Trước khi đi, hai người mẹ còn nhét không ít trứng gà và thịt khô vào cấp xe của Hứa Tứ.

“Nguyện Nguyện, bây giờ cháu với A Tứ ở cùng một thành phố, có gì cần hỗ trợ thì cứ việc tìm thằng bé nhờ vả, biết không?”

Trương Mai kéo tay Đường Nguyện, thân thiết như đối đãi với con ruột của mình.

“Có thể nhìn thấy cháu và A Tứ hòa hợp, dì rất vui mừng, nhất định phải thường xuyên liên lạc đấy.”

“Mẹ, thời gian không còn sớm nữa, con và Đường Nguyện phải đi rồi."

“Biết rồi, thằng nhóc con ở bên ngoài phải biết tự chăm sóc bản thân, Nguyện Nguyện sẽ là camera mini mẹ cài cắm bên cạnh con, mẹ sẽ nhờ con bé thay mẹ trông chừng con.”

Hứa Tứ nhướng mày, mắt nhìn ‘chiếc camera mini’ kia, thấy đồng tử của cô long lanh, ánh mắt né tránh.

Ngày nào đó sau khi hoan ái, anh biểu đạt với Đường Nguyện rằng bản thân cũng là đối tượng tốt để kết hôn, cũng không biết sau đó cô bé con này có hiểu được tâm ý của anh hay không.

“Bé con, con tới đây, mẹ có chuyện muốn hỏi con.”

Trước khi lên xe, Lý Tình gọi Đường Nguyện sang một bên.

“Con và Tiểu Hứa xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"

Đường Nguyện ngẩn ra, vẻ mặt lập tức không được tự nhiên.

“Chuyện gì là chuyện gì ạ, mẹ muốn nói gì?”

Chẳng lẽ chuyện ngày đó đã bị phát hiện?

“Thế nào, còn muốn tránh né ánh mắt của mẹ con sao, Tiểu Hứa rõ ràng là có ý với con.”

Lý Tình dương dương đắc ý, ngày đó ở trên bàn cơm Hứa Tứ nhìn chằm chằm Đường Nguyện, sau đó như cố ý vô tình nhằm vào Dương Thành, trong lòng bà đã hiểu được.

Chỉ là lúc đó bà không nói, dù sao ba năm trước hai đứa nhỏ này đã trở mặt với nhau, hôm nay Đường Nguyện bằng lòng ngồi xe của Hứa Tứ trở về, Lý Tình mới phát hiện ra mối quan hệ giữa hai người đã cải thiện.



“Tiểu Hứa là đứa trẻ ngoan, mẹ nhìn nó lớn lên nên nhất định không sai được, nếu con không thích Tiểu Dương, muốn tiến tới với Tiểu Hứa mẹ cũng ủng hộ.”

Bên tai Đường Nguyện đỏ lên: “Mẹ, mẹ đừng bận tâm chuyện của con nữa, con sẽ xem xét rồi làm.”

Cô âm thầm liếc mắt nhìn Hứa Tứ đứng trước xe, trong lúc lơ đãng ánh mắt hai người lại đối diện nhau.

Vì kẹt xe nên cả hai lên đường vào buổi tối.

Nhiệt độ ban đêm hơi thấp, Đường Nguyện mở cửa sổ, giống như một con mèo lười biếng ghé vào cửa sổ hóng gió mát.

Từ khi gặp lại Hứa Tứ đến lời nguyền sao băng xui xẻo kia, sau đó hai người hòa hợp gắn bó, trải qua nhiều lần điên loan đảo phượng, tâm tính của cô đã xảy ra chút thay đổi.

“Nghĩ gì vậy?”

Thình lình bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông.

Đường Nguyện hừ khẽ một tiếng, cũng không trả lời.

Đến Điên Thương thì vừa qua mười giờ khuya, Hứa Tứ dừng xe trong tiểu khu của Đường Nguyện, bắt đầu dỡ hàng từ cốp sau.

“Công việc của anh bận rộn, không có nhiều thì giờ nấu cơm, đồ đạc vẫn nên để ở chỗ em thì hơn, nếu rảnh rỗi, anh lại chạy đến nhà em ăn ké một bữa.”

Đường Nguyện nhìn anh một cái thật sâu, môi mỏng khẽ rướn lên, cũng không vạch trần ý đồ trong lời nói của cảnh sát Hứa, để mặc anh ôm đồ đi theo phía sau mình lên lầu.

Đèn điều khiển bằng âm thanh của tòa nhà kiểu cũ có chút không nhạy, cô giậm chân vài lần mới sáng đèn.

Vào nhà, Đường Nguyện kêu Hứa Tứ đem đồ đạc vào phòng bếp, còn mình thì lấy quần áo đi tắm rửa.

Mười phút sau, cô mặc váy ngủ hai dây bằng tơ lụa tựa vào khung cửa lau đuôi tóc hơi ướt, hứng thú nhìn Hứa Tứ đang trong bếp.

Anh đã cởϊ áσ khoác ngoài, chiếc áo ba lỗ màu xám tôn lên bóng lưng cao lớn rắn rỏi của anh.

Làn da của Hứa Tứ là màu lúa mạch khỏe mạnh, dưới lớp da mỏng manh là cơ bắp săn chắc, vai rộng eo hẹp, hình thành nên một hình tam giác ngược.



Khi còn là thiếu nữ, mẫu người mà cô thích nhất là tiểu thịt tươi, lúc trước lại thịnh hành mốt sao Hàn để tóc đuôi dài, còn kiểu người như Hứa Tứ thì vẻ ngoài anh tuấn lại mang theo tính công kích, mặc dù anh đẹp trai nhưng Đường Nguyện lại không cảm thấy vừa mắt mình.

Có lẽ tuổi tác càng lớn thì càng trưởng thành hơn, dần dần chuyển sang thích kiểu nam tính manly, đặc biệt là lúc anh nằm ở trên cô, trán đổ đầy mồ hôi, dáng vẻ tràn ngập hormone.

"Anh vừa lấy một ít xương trong tủ lạnh của em ra hầm canh.”

Hứa Tứ lau sạch dao lần nữa rồi đem đi cất, điều chỉnh lửa đến mức nhỏ nhất.

Anh nhìn lướt qua người phụ nữ phong tình quyến rũ đứng cạnh cửa, ánh mắt xẹt qua khuôn ngực trắng ngần dưới cổ áo chữ V sâu của cô, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm cặp chân ngọc ngà trắng nõn kia.

Dáng người Đường Nguyện gần một mét bảy, nhưng đôi chân kia lại nhỏ nhắn thần kỳ, chỉ một nắm tay là anh có thể bao trọn toàn bộ.

“Hơi đói rồi.”

“Vậy phải chờ một chút, nhanh nhất cũng phải nửa giờ.”

“Hứa Tứ, anh có thể ăn cái khác trước."

Cô đi về phía trước, rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt người đàn ông chuyển từ kinh ngạc đến nghi hoặc, cuối cùng là tràn ngập du͙© vọиɠ bị kìm nén.

“A Tứ, ăn anh trước được không?”

Cô khẽ hà hơi, vươn đầu lưỡi màu hồng nhạt liếʍ nhẹ cánh môi của anh, bàn tay ngọc ngà thon thả phủ lên bụng dưới của anh, cách lớp quần dùng một lực vừa vặn xoa phồng cứng lên kia.

Đối với Hứa Tứ mà nói, từ trước đến nay Đường Nguyện luôn có thể khiến anh kích động, huống chi là lúc cô động cầu hoan.

Trong tiếng rêи ɾỉ, người phụ nữ bị ôm lên bàn nấu ăn.

“Ưʍ..."

Cảm nhận được dã thú đáng sợ sắp phá tan l*иg giam trong thân thể người đàn ông, Đường Nguyện có chút hối hận vì mình đã đốt đống lửa này.

Nhưng chỉ trong chốc lát, dưới nụ hôn run rẩy của Hứa Tử, cô dần dần tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên, một tay ôm lấy cổ anh, một tay len vào mái tóc đen của anh, đáp lại nụ hôn mãnh liệt của anh.

Cơ thể vừa tắm xong nên vẫn còn sự mát mẻ, cộng thêm giờ phút này động tình, giữa hai chân lại tiết ra vài phần dính nhớp, Đường Nguyện nức nở, kẹp chặt hai chân.