Chương 30: Cục Cưng, Ngậm Sâu Chút Nữa

"Ướt rồi sao?"

Giọng nói của Hứa Tứ khàn khàn, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu hai gò má ửng đỏ của Đường Nguyện, từ trong xương tản ra sự động tình, làm cho anh nhìn qua trông cực kỳ gợi cảm.

“Đâu có.”

“Để anh kiểm tra xem.”

Dứt lời, giữa hai chân cô bị một bàn tay lớn xâm nhập, vén lên làn váy ngủ mang lại xúc cảm mềm mại, ngón tay tìm tới nguồn mật kia.

Qυầи ɭóŧ màu đen với viền ren trắng bao bọc nơi xinh đẹp và bí ẩn nhất của người phụ nữ.

Yết hầu của Hứa Tứ lăn lên lăn xuống, hơi thở thô nặng thêm vài phần.

Cái miệng nhỏ mềm mại nóng bỏng giống như không xương, cách một lớp vải lụa nhẹ nhàng cọ xát vài cái, đầu ngón tay rất nhanh đã ẩm ướt.

Anh ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực tập trung ở trên mặt Đường Nguyện.

"Ướt lắm rồi, muốn à?”

"Ưm~"

Cô khó chịu nhắm hai mắt lại, hai đùi không tự chủ được muốn sát lại kẹp chặt, giữa hai chân ngứa ngáy khó nhịn.

“Muốn không?"

Anh kề sát vào hôn lên đôi môi mỏng của Đường Nguyện, từ trên cao nhìn xuống gò má xinh đẹp của cô.

Đường Nguyện giống như một quả trái cây đã chín mọng, lắc lư ở đầu cành chờ người đến hái.

Nơi nào đó sưng tấy đau đớn, máu cả người giống như ngựa hoang thoát cương đang kích động xông tới.

Hứa Tứ hận không thể lập tức cởϊ qυầи lót của cô xuống, hung hăng cắm vào cùng cô giao hoan, nhưng khó khăn lắm Đường Nguyện mới chủ động một lần, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Anh kìm nén xúc động, cẩn thận hôn môi với cô, dòng nước ngọt ngào trong miệng hai người quấn quýt qua lại.

Màn dạo đầu tối nay làm quá dài, Hứa Tứ dịu dàng vuốt ve thân thể của cô, không hề có tính chiếm hữu và công kích bức thiết như thường ngày.



"Ưʍ... A Tứ."

Cô nặng nề thở hổn hển, hai chân nhịn không được quấn lấy vòng eo gầy nhỏ nhưng có lực của người đàn ông, móc cả người anh tới gần mình, dùng thân dưới cọ xát anh.

“Lớn quá rồi...”

Cô thở gấp quyến rũ, ánh mắt như tơ, sự hấp dẫn mị hoặc người khác tản ra từ trong xương cốt.

Đã to cứng sưng đau nhưng anh vẫn nhẫn nhịn, đêm nay Hứa Tứ rõ ràng rất khác thường, ngược lại khiến cho anh cảm giác như gặp được nhện tinh giống Đường Tăng, mất hoàn toàn định lực.

“Hôm nay sao lại lẳиɠ ɭơ vậy?”

Trong lúc nói chuyện, anh đã kéo mép qυầи ɭóŧ của cô ra, ngón tay với khớp xương rõ ràng mò mẫm tới động mật đang chảy nước xuân dò xét.

Giống như vỡ đê, dịch thể dính nhớp trơn trượt kia đã thấm ướt cả qυầи ɭóŧ.

Mới vừa dò vào cửa động, cái miệng nhỏ nhắn đã tham lam hút chặt đầu ngón tay của anh, co rụt lại, so với trước kia còn nhiệt tình hơn rất nhiều.

Đi sâu vào bên trong vừa ấm áp vừa chặt chẽ, phối hợp với dịch thể tiết ra, là một tư vị ăn mòn xương cốt khác.

“A Tứ, A Tứ, anh cử động một chút đi mà."

Cô ghé vào đầu vai Hứa Tứ, nức nở nhỏ giọng khóc rêи ɾỉ.

Đây là lần đầu tiên cô bị đùa bỡn như vậy.

“Muốn à?”

“Muốn, A Tứ, em muốn.”

Cô xụi lơ ngã vào trong ngực Hứa Tứ, ngửa cổ, trên gò má lộ vẻ ham muốn nồng đậm.

“Em muốn cái gì?"

“Muốn anh."

“Muốn cái gì, cục cưng, em không nói rõ thì anh biết lấy cái gì cho em đây?”

Anh đã rút ngón tay của mình ra, cảm giác ngứa ngáy trống rỗng trong nháy mắt lần nữa tập kích đại não cô.



“Muốn gậy thịt, gậy thịt của A Tứ cắm vào, khó chịu, em rất khó chịu.”

Giờ phút này cô không thể giả vờ dè dặt nữa, vách thịt ngứa ngáy đang âm thầm kêu gào, muốn có thứ gì đó lập tức nhét vào.

"Vậy em tự cầm lấy đi."

Anh hơi lui ra sau, bình tĩnh đứng ở trước mặt Đường Nguyện.

“Anh!” Đường Nguyện tức đỏ hai mắt, vốn tưởng rằng mình chịu thua thì anh sẽ yêu thương mình, nhưng không ngờ Hứa Tứ cũng học cách bắt đầu ức hϊếp cô.

Đường Nguyện cắn môi, ấm ức bước xuống khỏi bàn ăn, run rẩy tựa vào l*иg ngực anh, bàn tay nhỏ bé mềm mại cởϊ qυầи, kéo khóa kéo của anh xuống.

Cô kéo quần anh xuống một nửa, lớp vải màu đen bao bọc lấy vật cực kia lập tức đập vào tầm mắt cô.

Cơ thể Đường Nguyện mềm nhũn, nửa ngồi xổm xuống, cởϊ qυầи lót của anh xuống, vật nam tính đã cương cứng thành màu đỏ tía nhảy ra.

Qυყ đầυ tròn to kia tiết ra một ít chất lỏng trong suốt, gân xanh dày đặc quấn quanh.

Bởi vì quá mức thô to nên gậy thịt hơi rủ xuống.

Nhìn người phụ nữ nửa ngồi xổm bên chân mình đang chuyên chú nhìn chằm chằm vật nam tính của mình, Hứa Tử hưng phấn đến run rẩy, ngay cả gậy thịt cũng run lên.

“Cục cưng, đây là thứ chỉ dành riêng cho em, em hôn nó được không?”

Giọng nói gợi cảm của anh vang lên bên tại Đường Nguyện.

Nhìn con quái vật khổng lồ kia, cổ họng Đường Nguyện căng ra, hai bàn tay nhỏ bé vừa nắm lấy, chợt nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở.

Tựa hồ là sảng khoái, lại mang theo sự kìm nén.

Đường Nguyện mở miệng, ngậm phần qυყ đầυ to lớn kia vào trong miệng, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng mơn trớn, hai cánh môi mỏng dùng thêm chút sức lực mυ"ŧ lấy.

“Ha, chính là như vậy, cục cưng ngậm sâu thêm chút nữa đi.”

Lời nói của anh có tác dụng cổ vũ, Đường Nguyện lại ngậm sâu vào một chút.

Nhưng vật thô cứng kia thật sự quá dài, tuy rằng cô cũng rất muốn thử lại một lần nữa, nhưng với một người chưa bao giờ có kinh nghiệm ngậm sâu vào cổ họng như Đường Nguyện mà nói là đã cố hết sức.