Chương 38

Anh em họ Chân này thực sự muốn mua Corgi bé nhỏ, ngay khi anh trai họ Chân nghĩ rằng người chủ của cửa hàng thú cưng đã đưa ra hết những yêu cầu kỳ lạ rồi thì Tô Li lại lên tiếng:

“Còn một điều cuối cùng, hi vọng cậu có thể để lại chi tiết thông tin và địa chỉ liên lạc, như vậy sẽ thuận lợi cho tôi. Để tôi có thể đến nhà kiểm tra sức khỏe cho Corgi bé nhỏ, xem tình trạng cơ thể của nó như thế nào, có ổn hay không. Tôi muốn nhắc các vị khách hàng rằng nếu tôi đánh giá rằng cuộc sống của Robert không được tốt, chẳng hạn như không đủ ăn, hoặc là bị bạo hành, ép bức, ngược đãi thì tôi sẽ có quyền đem nó trở về. Dĩ nhiên, hai mươi ngàn tệ mà cậu đã trả, tôi sẽ cân nhắc hoàn lại số tiền lúc đầu. Nếu cậu đồng ý tất cả những yêu cầu mà tôi vừa đưa ra thì mời cậu hãy ký tên vào bản hợp đồng này, sau khi thanh toán thành công, các cậu có thể mang Corgi bé nhỏ về nhà.”

Anh Chân nhìn thoáng qua bản hợp đồng Tô Li đưa cho, bên trong chính là những điều khoản cơ bản mà cô vừa giải đem ra giải thích.

Theo bản hợp đồng chi tiết này, thì đúng là cửa hàng thú cưng này thực sự coi trọng thú cưng của mình, trên cơ bản là mỗi một điều khoản được lập ra này đều là để đòi hỏi cho chúng một cuộc sống hạnh phúc, không lo âu.

Tuy rằng cửa hàng thú cưng như thế này thì có hơi kỳ lạ, nhưng lại khiến cho người ta nảy sinh thiện cảm và cảm nhận được rằng đây chính là một ngôi nhà thật sự “Lấy động vật làm chính”.

Anh Chân cảm thấy hợp đồng không có vấn đề gì, nhanh chóng ký tên mình lên đó, rồi không ngần ngại chuyển ngay hai mươi ngàn tệ cho Tô Li.

Tô Li quay đầu lại nói với Corgi bé nhỏ: “Robert, con mau đi thu dọn hành lý đi để lát nữa về nhà với cậu chủ nhỏ.”

Robert lắc lắc tai, kêu lên hai tiếng với Tô Li “Gấu gấu”.

Tô Li cười và đề nghị với anh Chân: “Cậu có thể sắp xếp để tôi đến thăm Robert trong vài ngày tới được không? Chú chó này vừa thay đổi môi trường sống, cảm xúc và cơ thể của nó có thể yếu hơn lúc đầu, tôi có thể thu xếp một lần kiểm tra sức khỏe cho Robert, đưa ra cho các cậu một số gợi ý để giúp cho nó thích nghi tốt hơn với môi trường mới.”

Anh Chân khẽ gật đầu, đây là lần đầu tiên nuôi một chú chó trong nhà, có thể sẽ lúng túng, cho nên có được một người hướng dẫn chuyên nghiệp hướng dẫn dĩ nhiên là rất tốt rồi.

Được sự đồng ý của gia chủ, Tô Li cười nói với Corgi bé nhỏ: “Hai ngày nữa cô giáo Tô sẽ đến thăm con, con phải thật ngoan ngoãn, không được nghịch ngợm phá phách có biết không?”

Với sự đảm bảo của cô Tô, lúc này Robert mới vui vẻ chạy đến chỗ ở của mình, chỉ một lúc sau nó đã ngậm theo rất nhiều món đồ chơi yêu thích của nó rồi đi ra và chất đống chúng lại với nhau, ý nói với cậu chủ nhỏ rằng đây là hành lý của nó, muốn đem theo về nhà mới.

Cậu nhóc Tiểu Dũng thật sự trợn mắt há hốc miệng, cậu ngây ngốc hỏi Tô Li: “Chị ơi, mấy thứ này là hành lý của Robert hay sao ạ? Em ấy, em ấy có thể tự thu dọn đồ đạc của mình hay sao ạ?”

Tô Li vừa tìm túi đựng đồ chơi cho Robert, vừa cười trả lời: “Đúng vậy, Robert thực thông minh, ít nhiều gì nó cũng có thể hiểu được lời các em nói, cho nên em có thể nói chuyện nhiều với nó.”

“Robert thật sự rất rõ về tài sản của mình, trong bụng cậu nhóc nhỏ này đều đã tính toán hết cả.”

Ngay cả anh Chân cũng cảm thấy giật mình với chỉ số thông minh của Corgi bé nhỏ, anh lén nhìn Tô Li vài lần và thầm nghĩ rằng cô thật sự giỏi huấn luyện thú cưng, thật sự nuôi dưỡng chúng rất tốt.

Tô Li đựng đầy ba túi đồ chơi cho Robert và đồ ăn vặt mà nó thường giấu, từ sau lần nó đột nhiên bị đói, nó cũng bắt đầu học theo Lisa giấu thịt khắp nơi.

Thấy Robert vẫn tiếp tục tự mình ngậm đồ từ mọi ngóc ngách, Tô Li thở dài rồi khuyên Corgi bé nhỏ: “Con cứ nhặt những món đồ chơi yêu thích của con, nếu mang theo hết, cô e rằng cũi mới của con sẽ không có nhiều chỗ cho con để đồ chơi đâu.”

Cậu nhóc Tiểu Dũng lại xoa xoa cái đầu chó của của em trai mình, học theo biểu cảm của anh trai, vẻ mặt âu yếm nói với Corgi bé nhỏ: “Anh đúng là hết cách với em, cũng may là nhà rộng rãi, em có thể để đồ chơi của mình ở phòng của anh, sau này chúng ta có thể chơi cùng với nhau.”

Lúc này Corgi bé nhỏ đúng là có sự hậu thuẫn của cậu chủ, nó cọ cọ đầu chó vào lòng bàn tay của cậu chủ nhỏ, rồi ưỡn ưỡn bộ ngực nhỏ về phía Tô Li, cáo mượn oai hùm sủa lên hai “Gâu gâu”, rồi lại tiếp tục di chuyển mọi thứ một cách trật tự.

Tô Li: “. . . . . .”

Có cảm giác rằng con gái thật sự muốn chuyển ra khỏi nhà mẹ ruột.

Cuối cùng thì Robert cũng đã thu dọn xong hành lý của mình, có đến sáu túi lớn đồ chơi và đồ ăn vặt, anh Chân nhìn thấy những thứ trên bàn thì đành phải gọi tài xế đến giúp chuyển đồ.



Trước khi đi, Corgi bé nhỏ còn tạm biệt mọi người, đầu tiên nó ngậm chiếc áo choàng siêu nhân rồi bước đến trước mặt chú mèo mướp, sau đó nhả ra, dùng chân đẩy chiếc áo choàng siêu nhân ra phía trước rồi sủa lên vài tiếng “Gâu”.

Đó chính là chiếc áo mà Corgi bé nhỏ cực kỳ yêu thích, mỗi khi cô giáo Tô mặc cho nó, nó đều cảm thấy bản thân như một siêu anh hùng oai phong lẫm liệt.

Trong lòng Tô Li rất xúc động, mèo mướp vừa bị cạo lông nên rất mắc cỡ, đúng lúc có thể sử dụng cái áo choàng này để che thân.

Corgi bé nhỏ lại ngậm một quả bóng tennis đến trước mặt giáo sư Tề, sủa lên hai tiếng “gâu” rồi đặt món đồ chơi đó vào lòng bàn tay ông, đồng thời nó cũng nhận lại được “Vài cái vuốt ve đầy yêu thương” của giáo sư Tề.

Tiếp đó, nó lại ngậm vài con cá nhỏ đến trước mặt Lisa, đồ chơi của Lisa rất nhiều, cho nên Robert không định tặng thêm gì cho nó, một chó một mèo “Gâu” “Meo” trò chuyện với nhau một lúc, cũng không biết cụ thể chúng đang nói về cái gì.

Dù sao cuối cùng Lisa cũng khó khăn lắm mới duỗi chân ra rồi trìu mến vỗ nhẹ vào đầu Robert.

Sau cùng, Corgi bé nhỏ mới từ từ đi về phía Tô Li, duỗi chân ôm lấy bắp chân của cô, làm thế nào thì nó cũng không chịu buông.

Khóe mắt Tô Li ươn ướt, cô cúi người ôm nó vào lòng. Robert nhân cơ hội dụi đầu chó của mình lên hỏm cổ của cô, hai chân ngắn tì lên vai cô, rồi đột nhiên nó bắt đầu khóc, nước mắt làm ướt hết phần lông chó nơi khóe mắt của nó.

Tô Li dịu dàng đưa tay xoa đầu nó, yêu thương mà nhỏ nhẹ dỗ dành: “Con đừng buồn, hai ngày nữa cô sẽ đến thăm con, đi theo và sống một cuộc sống thật vui vẻ với cậu chủ nhỏ, sau này cô sẽ gọi điện thoại cho con có được không?”

Robert buồn bã gật đầu.

Khóe mắt của anh bạn nhỏ Tiểu Dũng cũng ươn ướt, cậu dùng mũi dân chạm vào đuôi của Corgi bé nhỏ và hứa: “Em trai ngoan, anh sẽ đối xử với em thật tốt, khi nào được nghỉ, anh sẽ lập tức đưa em về chơi nhiều hơn có được không?”

Robert đáp một tiếng “Gấu ~”, lúc này tâm trạng mới tốt lên một chút, nó vui vẻ lắc lắc cái đuôi, lông chó ma sát vào lòng bàn tay của Tiểu Dũng Mãnh khiến cậu nhột nhạt, cười lên khanh khách, phá vỡ bầu không khí đau buồn vì sự chia ly.

Tô Li bế Corgi bé nhỏ đặt vào lòng của anh Chân, chân thành dặn dò anh: “Bảo bối của tôi giờ giao cho cậu, hy vọng các cậu có thể yêu thương nó, bảo vệ nó và để cho nó có được cuộc sống hạnh phúc.”

“Vâng, cô cứ yên tâm, ba ngày nữa tôi có thời gian rảnh về nhà, khi đó cô có thể qua đưa Robert đi kiểm tra sức khoẻ.”

Đến nơi đây anh Chân mới thật sự cảm nhận được tình yêu thương của người chủ cửa hàng dành cho Corgi bé nhỏ và mới cảm nhận được sự chia tay như vậy vừa hạnh phúc lại vừa đau thương.

Tô Li mỉm cười rồi hôn lên Robert đang khéo léo nép trọn vào lòng của người chủ mới, cô đồng ý: “Được, nhất định tôi sẽ đến đúng giờ.”

Dù có không muốn đến thế nào thì Robert vẫn phải bắt đầu cuộc sống mới của chính mình.

Nó ngồi trên xe, cào cào ở mặt sau cửa sổ xe, nhìn bóng dáng Tô Li càng lúc càng nhỏ dần, miệng đáng thương kêu lên “U u u” , nghe thấy thế trái tim của Tiểu Dũng như bị tan chảy.

Robert không có tặng quà chia tay cho cô giáo Tô, nó cẩn thận chơi một mẹo, thì miễn là không có quà thì sẽ không có sự chênh lệch, chính là rời nhà để đi chơi, quá lắm là đi chơi với thời gian lâu hơn một chút.

Thường thì các chú chó khi ngồi xe sẽ rất không yên, đặc biệt là giống chó Corgi hiếu động này, anh Chân sợ em trai một tự lo còn không được, nên anh cố tình ngồi ở hàng ghế sau để giúp ôm chú chó khi nó điên cuồng nháo loạn.

Kết quả Robert ngồi xổm hàng trên ghế sau lại đặc biệt an phận thủ thường, nó là một chú chó lạc quan và vui vẻ, khi nghe chủ mình hứa rằng trong ba ngày nữa sẽ cho cô giáo Tô đến gặp nó thì nỗi buồn chia tay cũng vơi đi vài phần.

Nhưng khi thấy cậu chủ nhỏ không thắt dây an toàn, Corgi bé nhỏ đã rất tức giận.



Cô giáo Tô đã dạy, ngồi xe không thể làm loạn, phải ngoan ngoãn thắt dây an toàn! Nếu không thì sẽ rất nguy hiểm!

Robert rướn chân dùng sức vỗ vỗ vào dây an toàn, rồi lại dùng lực vỗ vỗ vào ngực của Tiểu Chân Dũng Mãnh, ra hiệu cho cậu phải mau chóng thắt dây an toàn.

Cục cưng này được cắt móng định kỳ, cảm giác bị lớp đệm thịt mềm mại vỗ lên người thật sự rất thích, cậu bạn nhỏ Chân Dũng Mãnh cười lên ha hả, không hiểu được ý của Robert, thậm chí còn bắt lấy bàn chân của nó đưa lên miệng rồi hôn một cái.

Không rửa chân cũng chẳng tắm rửa gì, còn tự ý thân mật với bàn chân của người ta nữa, lỡ như bị bệnh thì sao! Sao lại không yêu thương nó một cách sạch sẽ như thế!

Robert cực kỳ không thích lập tức rụt bàn chân của mình lại, nhìn về phía anh Chân mách tội dường như còn kêu lên hai tiếng “Gấu gấu”.

Anh Chân thật sự không hiểu được ngôn ngữ chó của Corgi bé nhỏ, vẻ mặt anh hiện lên sự thắc mắc.

Robert lập tức đổi sang cách khác, vừa kêu lên vừa chỉ vào dây an toàn, dáng vẻ không thể bỏ qua.

Con chó này bị gì vậy? Sao cứ sủa hoài? Dường như nó đang sốt ruột lo lắng một điều gì đó?

Rất nhiều người ngồi hàng ghế sau đều không có ý thức thắt dây an toàn, cho nên anh Chân sững sờ một lúc rồi mới hiểu ra được, anh hỏi thử Corgi bé nhỏ: “Có phải là em muốn Tiểu Dũng thắt dây an toàn vào hay không?”

Robert lập tức phấn khởi vẫy đuôi, còn cố gắng mở miệng kéo dây an toàn ra.

Anh Chân: “. . . . . .”

So với bản thân thì chú chó này lại càng có ý thức an toàn hơn, làm thế nào mà anh lại cảm thấy rằng con người lại không bằng một con chó cơ chứ.

Quả nhiên, sau khi anh Chân giúp em trai thắt dây an toàn thì Corgi bé nhỏ lập tức dừng sủa lớn, nó còn ngoan ngoãn chui vào dây an toàn, cùng cậu chủ nhỏ thắt chung một dây.

Một cậu bé, một người và một chú chó ngoan ngoãn ngồi song song nhau với dáng vẻ rất đáng yêu.

Robert thở phào nhẹ nhõm, quay đầu trái phải đánh giá chung quanh, khi thấy anh Chân thắt dây an toàn cho cậu chủ nhỏ mà lại chưa thắt dây an toàn cho bản thân, nó lập tức lại khó chịu.

Gia đình của người chủ mới rốt cuộc là làm sao vậy chứ, sao bọn họ lại có thể không cẩn thận như thế, làm sao lại có thể mang mạng sống của mình ra đùa giỡn được cơ chứ!

Nó nhìn sang anh Châu sủa lên hai tiếng “Gấu” với ánh mắt đầy sự phản đối.

Anh Chân: “. . . . . .”

Con chó này thật sự đã thành tinh hay sao?

Cô giáo Tô đã huấn luyện nó quá tốt hay sao?

Cảm giác được một chú chó dạy dỗ như thế này, thật sự rất kỳ lạ và có chút không biết phải nói gì.

Tuy nhiên, anh Chân vẫn ngoan ngoãn thắt dây an toàn, nhưng trong lòng lại luôn có một cảm giác khác lạ.

Quả nhiên, sau khi về đến nhà, những loại chuyện như thế lại lần lượt diễn ra khiến cho tất cả mọi người trong gia đình họ Chân đều phải kinh ngạc đến mức không nói nên lời.