Chương 39

Corgi bé nhỏ im lặng ngồi trong lòng của anh Chân, để lộ ra cái đầu nhỏ nhỏ đầy lông, mở to hai mắt đánh giá ngôi nhà mới của mình. Gia đình họ Chân sống trong một căn hộ bên trong khu cao cấp, trong nhà thì được tô điểm tông màu của sự ấm áp và tươi sáng. Có thể nhà có trẻ nhỏ nên mới sử dụng rất nhiều màu sắc tươi tắn và mạnh mẽ như vậy. Phía bên trong phòng cũng có một loại không khí ấm áp như thế được phả vào mặt.

Ba Chân và mẹ Chân thường xuyên đi công tác nên không có ở nhà, anh Chân thì ở lại trong trường đại học nên một tuần về nhà nhiều nhất cũng chỉ một hoặc hai lần mà thôi. Trong căn hộ lớn như vậy chỉ có một mình anh bạn nhỏ Chân Dũng Mãnh và một cô bảo mẫu phụ trách dọn dẹp, giặt giũ và nấu ăn.

Suốt đoạn đường, anh bạn nhỏ Chân Dũng Mãnh đi theo sau anh mình giống như một cái đuôi nhỏ. Sau khi xuống xe, cậu với giọng nhỏ thỏ thẻ như muốn thỉnh cầu:

“Anh ơi, chắc anh mệt rồi, để em ôm nó cho, em cũng có thể san sẻ chút gánh nặng với anh mà!”

Anh Chân vuốt ve cái đầu lông mềm mại của chú chó con, vô cùng lạnh lùng từ chối thỉnh cầu của em trai một cách tàn nhẫn.

“Không được, em còn quá nhỏ để có thể giữ Robert, không khéo lại làm rơi nó mất.”

Đột nhiên em Chân cảm nhận được nguy cơ đặc biệt về động vật nhỏ này: không xong rồi, anh trai có thể cướp mất bé em trai nhỏ này (chú chó Corgi) này có thể bị cướp mất, mình phải làm sao bây giờ!

Sau khi về đến nhà, trên đường hai anh em đang tranh cãi thì mới phát hiện ra rằng hôm nay trong nhà lại vô cùng vui vẻ, vốn dĩ ba mẹ Chân đi công tác theo kế hoạch nhưng hôm nay không hẹn mà lại tụ tập đông đủ ở trong nhà. Em Chân nhìn thấy mẹ, trong phút chốc hai mắt cậu sáng lên, giống như một quả đạn pháo nhỏ, cậu phóng tới rồi ôm lấy đùi của mẹ Chân mà làm nũng.

“Mẹ ơi, anh ỷ mình là người lớn nên bắt nạt con ~”

Mẹ chân đã sớm quen với hành động của cậu con nhỏ của mình, bà không để tâm lắm thản nhiên hỏi: “Anh đã làm gì con?”

Em Chân chớp đôi mắt to ngây thơ rồi mách tội anh mình: “Anh không cho con bế em, chắc chắn là anh thấy em trai ngoan ngoãn đáng yêu, nên mới muốn cướp em ấy!”

Em trai?

Đương lúc vẻ mặt mẹ Chân đang lờ lợ, ba Chân thì cười híp mắt chỉ vào chú Corgi nhỏ trong lòng của anh Chân mà hỏi: “Ý của con là chú chó nhỏ này?”

Em Chân gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, tự hào mà giới thiệu với ba mẹ mình: “Em trai tên là Robert, vô cùng thông minh và đáng yêu, con có thể nuôi em ấy ở trong nhà được không, chắc chắn con sẽ chăm sóc thật tốt cho em ấy!”

Ba Chân cảm thấy cũng không tệ, có thể nuôi một chú chó ở nhà để cho cậu con nhỏ khỏi phải cảm thấy quá cô đơn nhưng ngược lại thì mẹ Chân có chút lo lắng, dù sao cũng là động vật sao có thể luôn ở cùng với cậu con nhỏ được, bà không thể không cẩn thận một chút. Cho nên bà mới ngập ngừng hỏi người con trai lớn của mình: “Mẹ nghe nói trên người của thú cưng có thể mang theo nhiều căn bệnh truyền nhiễm, thậm chí còn có các loại ký sinh trùng nữa, nên việc nuôi con Corgi nhỏ này trong nhà thì cần phải thật cẩn thận…”

Mẹ Chân còn chưa nói dứt lời thì Chân Dũng Mãnh dậm chân một cái rồi vọt đến bên anh trai, giật lấy Corgi bé nhỏ trong lòng anh, bế nó rồi bắt đầu khóc thét lên.

“Em trai ơi, họ không thích em, nhưng mà anh thích em, họ ghét em vì bệnh nhưng anh thì không hề ghét em, chúng ta là anh em nên đồng cam cộng khổ vậy, cả đời sẽ mãi bên nhau, vĩnh viễn không thể tách rời ~~~”

Đầu cà rốt vừa giả khóc, vừa diễn màn huynh đệ sinh ly tử biệt giống như mấy tiết mục drama trên truyền hình, khoa trương đến không đỡ nổi. Mẹ Chân còn chưa kịp nói xong nửa vế sau, phải khó khăn lắm mới có thể nói xong lời nói của mình: “Con Corgi nhỏ này… Đã được tiêm vắc xin phòng bệnh hay chưa? Con nhớ sắp xếp cho nó đến bệnh viện thú y khám sức khỏe vào ngày mai đó.”

Bà liếc nhìn những giọt nước mắt diễn xuất trên mặt của con trai mình, bà thở dài rồi bất đắc dĩ nói: “Tiểu Dũng con mau đứng dậy đi, mẹ cũng đâu có nói rằng con không được nuôi Robert, hơn nữa mẹ cũng đâu có nói là ghét bỏ nó, không thích nó.”

Trong suốt quá trình, Robert lộ ra gương mặt lờ mờ bị ép chặt, đây là lần đầu tiên nó gặp phải một người còn thích diễn trò hơn cả nó, nó không chút phản ứng, cúi đầu xem xét một chút nó nhận ra rằng chính nó vẫn còn rất nhiều chỗ cần cải thiện.

Anh Chân nhấc bổng em trai khỏi sàn và giải thích với mẹ: “Người quản lý cửa hàng thú cưng này rất có trách nhiệm, ba ngày sau cô ấy sẽ đến kiểm tra sức khỏe của Robert, hơn nữa sau này hàng tháng cô ấy cũng sẽ đến theo dõi sức khỏe cho nó.”

“Mẹ muốn nói là… kiểu gì… Tiểu Dũng mà muốn thương Robert thì phải làm cho nó sạch sẽ đã.”

Khi anh Chân vừa nói xong câu này, mẹ Chân và ba Chân cũng không nghĩ đến nữa, cơ bản họ không để tâm, càng không hề tin tưởng. Mãi cho đến khi nhìn thấy một loạt hành động của Robert thì họ mới không thể không tin được mà trợn mắt há hốc mồm. Cuối cùng Robert cũng thích nghi được với lối diễn xuất của cậu chủ nhỏ, nó lập tức vô cùng phối hợp lục tục chạy đến bàn trà kéo hộp khăn xuống, rồi dùng đầu đẩy đến bên Tiểu Dũng. Miệng nó cứ “Ô ô ô” nhỏ giọng nức nở, lại còn dùng đầu chó cọ cọ vào cánh tay của Tiểu Dũng, giống như là đang cúi đầu khuyên bảo cậu chủ nhỏ đừng đau lòng nữa.

Tiểu dũng thừa cơ rút ra hai tờ khăn giấy chậm chậm nước mắt trên khóe mắt, cũng giả vờ chậm chậm khóe mắt cho Corgi bé nhỏ, lại tự mình diễn thoại: “Em trai à, sau này trong nhà chỉ còn lại anh em chúng ta nương tựa nhau sống mà thôi——”



Hai mắt Robert cũng ươn ướt ngấn nước, sủa lên một cách thâm tình: “Gào khóc ô ~” cực kỳ giống như đang hét lên “Anh ơi ~”

Tiểu dũng ôm đầu của Corgi bé nhỏ, gọi lớn: “Em trai à ~”

Ngay sau đó Robert lại tiếp một câu: “Gâu ô ~” (Anh ơi ~)

Một người một chó hoàn toàn nắm bắt được diễn xuất của đối phương, phối hợp vô cùng chặt chẽ, giống như là hai người này đang tự diễn với bản thân vậy.

Mẹ Chân: “…”

Ba Chân: “…”

Anh Chân: “…”

Mẹ Chân cực kỳ mệt mỏi bà buộc bản thân phải ngừng để ý sự diễn xuất ngang tài ngang sức của đứa con trai nhỏ mắc bệnh tâm thần rối loạn đang ở trong góc phòng và đứa con chó nhỏ vừa mới thừa nhận. Bà nói với người anh: “Con làm việc mẹ rất yên tâm, nếu như sức khỏe Robert không có vấn đề, thì cứ để nó ở nhà chăm sóc thật tốt với em trai con… Đừng có diễn nữa…”

Mẹ Chân lại quay đầu lại nhìn lướt qua Corgi bé nhỏ với sự kinh ngạc, bà xúc động nói: “Chú chó này quá thông minh, còn biết đưa khăn giấy cho chủ nữa!”

Ba Chân cố tình phớt lờ đứa con trai nhỏ và gọi mọi người vào ăn cơm. Anh Chân thở dài, đi tới vỗ vỗ cái đầu lớn của em trai rồi nói: “Đừng diễn nữa, anh sẽ không cướp Robert khỏi tay em đây, mau lau nước mắt đi rồi vào ăn cơm.”

Được sự đảm bảo từ chính miệng của anh mình, Tiểu Dũng vội gạt nước mắt, lập tức cười nói vui vẻ hớn hở trở lại: “Anh phải cho em ăn, anh trai của em sẽ học chế biến thức ăn cho chó để sau này anh sẽ tự chăm sóc cho em trai.”

“Đi thôi.”

Anh Chân cho rằng việc này có thể nâng cao tinh thần trách nhiệm của em trai mình, cho nên cứ theo《sổ tay nuôi thú》Tô Li đưa cho, anh đã bắt tay vào dạy cho em trai nên chuẩn bị cho Robert bao nhiêu thức ăn cho chó, còn uống thì phải dùng nước đun sôi để nguội hoặc nước tinh khiết, Robert không uống được nước chưa đun.

Robert ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh chiếc bát đựng thức ăn cho chó, đây thật sự là thói quen tốt mà nó đã được hình thành ở cửa hàng thú cưng, sau khi được chủ cho phép thì nó mới được ăn. Như vậy sẽ gần như ngăn không cho chó ăn thức ăn đã hết hạn sử dụng và cả thức ăn có độc nữa. Quả nhiên, chỉ khi Tiểu Dũng cười và nói với nó:

“Được rồi, em trai mau ăn cơm đi.”

Robert mới bắt đầu cúi đầu vui vẻ thưởng thức đồ ăn, nhìn dáng vẻ vui sướиɠ ăn cơm kia khiến cho Tiểu Dũng ăn thêm gần nửa bát cơm nữa. Ba Chân ngạc nhiên thích thú nói:

“Chú chó này đã được huấn luyện rất tốt.”

Ông đâu biết rằng sự ngạc nhiên mà Corgi bé nhỏ dành cho bọn họ chỉ là mới bắt đầu. Sau khi Robert đã ăn uống no đủ thì nó muốn đi vệ sinh, nhưng mà cửa của toilet lại bị đóng lại, nó không thể nào tự mình mở ra được. Trong phòng ăn, mẹ Chân và anh Chân vẫn đang ăn cơm, em Chân cũng đang uống canh, người duy nhất đang rảnh rỗi chính là bố Chân đang ngồi uống trà trên ghế sô pha.

Corgi bé nhỏ đi đến trước mặt ba Chân, ngại ngùng đi vòng quanh ông hai lần, cuối cùng mới nhìn ông kêu lên hai tiếng “Gấu gấu”, còn biểu hiện sự hơi ngại ngùng trên khuôn mặt chó. Ba Chân nghe không hiểu tiếng chó, mỉm cười vuốt vuốt đầu chó của nó. Robert thấy thế thì sốt ruột vô cùng, lại sủa lên hai tiếng.

Ba Chân hỏi: “Con bị sao vậy?” Vừa hỏi xong ông mới thấy mình ngớ ngẩn, chó thì làm sao hiểu được vấn đề của bản thân, ông vội quay sang đứa con lớn nhất hỏi: “Robert bị sao vậy, sao nó cứ gọi ba làm gì?”

Lúc đó anh chân vươn người, lấy thêm cho mình một chén cơm rồi trả lời: “Chuyện này con cũng không rõ, có phải là nó muốn ba làm gì đó hay không?”

Ngay khi anh Chân dứt âm cuối cùng, ba Chân phát hiện ra Corgi bé nhỏ đang cắn và giật mạnh ống quần của ông, dường như nó muốn đưa ông đi đến đâu đó. Ông lập tức đứng lên, quả nhiên, miệng Corgi bé nhỏ liền nhả ra, đi phía trước vài bước, sau đó nó còn thường xuyên quay đầu lại xem ông có theo kịp hay không. Trong lòng Ba Chân tràn ngập sự tò mò, ông đi theo chú chó tới trước toilet.

Sau đó ông lại thấy Corgi bé nhỏ giơ chân lên và vỗ vỗ vào cửa. Trong nháy mắt ba Chân đột nhiên hiểu được ý muốn của chó con, lập tức hỏi:



“Con muốn vào đó? Muốn ba mở cửa cho con?”

Robert vui vẻ “Gâu” lên một tiếng, cái đuôi đầy lông của nó vẫy vẫy rất hài lòng. Ba Chân thử mở cửa toilet ra, ngay sau đó một hình tượng phá vỡ ba góc nhìn. Bởi vì trong nhà có trẻ nhỏ, cho nên trong toilet có bồn cầu cho trẻ con, chỉ thấy chó con vội vàng đi về phía bồn cầu lớn, nhưng khi đó nó lại nhận ra chân ngắn của nó không với tới được nên nó lập tức chuyển hướng đi thẳng đến bồn cầu của trẻ con. Robert đi vệ sinh một cách thuận thuận lợi, sau đó nó còn tự giác gạt nhấn nút xả nước bồn cầu nữa. Toàn bộ hành trình không vượt quá mười giây, nhưng mà mười giây này đã khiến cho ba Chân kinh ngạc đến há hốc miệng.

Việc chó ngồi trên bồn cầu không có gì là lạ, nhưng mà việc lựa chọn bồn cầu, rồi còn nhớ xả nước sau khi đi vệ sinh, mới là chuyện chưa từng thấy bao giờ. Nhưng đó không phải là điều duy nhất khiến ba Chân giật mình, sau khi Corgi bé nhỏ đi vệ sinh xong, nó còn quan sát xung quanh, trong phòng vệ sinh có một vòi nước tương đối ngắn hơn so với của cô giáo Tô, có thể thuận tiện để rửa tay.

Nhưng trong nhà mới hình như là không có, ài,đợi đã,có rồi! Đó là vòi nước chuyên dụng tiện lợi cho việc vệ sinh tẩy rửa. Ba Chân chính mắt nhìn thấy Corgi bé nhỏ đi một vòng, nó chạy xuống dưới vòi nước và mở vòi một cách thuần thục, hai chân trước của nó đặt lên trên chiếc bình sứ thấp màu trắng, nó chà xát hai chân để rửa chúng sau đó nó tắt vòi nước còn nhẹ nhàng vẫy vẫy những bọt nước trên bàn chân mình.

Oái, khăn lau chân đâu?

Robert giơ lên bàn chân ướt sũng, vẻ mặt ngây thơ nhìn về phía ba chân. Một người một chó tình cảm nhìn nhau hai giây, ba Chân: “…”

Trong lòng ông toàn là “Lau tay sao, rốt cuộc mình vừa nhìn thấy cái gì thế này?” ông vuốt mặt, im lặng bước đến, từ trong ngăn kéo ông lấy ra một chiếc khăn lông sạch rồi đưa cho Robert.

Quả nhiên đúng như dự đoán, chú chó nhỏ đã đặt chân của mình lên khăn và lau thật cẩn thận.

Ba Chân: “…”

Từ trong ngăn tủ ông lại lấy ra một chiếc móc nhỏ dán tường, ông dán nó lên tường tương đương với chiều cao của Corgi bé nhỏ, rồi lấy khăn lông treo lên. Đối với việc này Robert vô cùng hài lòng. Sau đó Corgi bé nhỏ đi đến chỗ ba Chân và sủa lên hai tiếng “Gâu… Gâu…” đầy ắp mùi của sự khen ngợi và cảm ơn.

Trong suốt quá trình đầu óc ba Chân có chút trống rỗng, ông đi theo Corgi bé nhỏ trở lại phòng ăn, đột nhiên nói với những người đối diện mình: “Mọi người không thể tưởng tượng nổi những gì tôi vừa trải qua đâu.”

Tiểu Dũng vào toilet với Robert, cậu lập tức phản ứng lại, vô cùng kiêu ngạo tự hào nói: “Ba ơi, em trai con có phải là rất thông minh đúng không nè! Không những vậy, còn vô cùng yêu thích sự sạch sẽ nữa!”

Ba Chân khó khăn lắm mới định thần lại được, ông đồng ý nói: “Phải, quả thật nó sạch sẽ hơn so với nhiều người.”

Không lâu sau khi cả nhà ăn cơm xong, ba Chân và mẹ Chân lập tức chuẩn bị ra sân bay, vì có sự thay đổi chuyến bay nên họ mới có thời gian để về nhà ăn cơm chiều với con trai mình. Vốn dĩ mỗi lần rời đi thì cậu con út đều khóc lóc diễn cảnh ầm ĩ giống như đánh trận, nhưng lần này cậu lại rất bình tĩnh chấp nhận được chuyện ba mẹ vội vã về nhà rồi lại vội vã rời đi. Bởi vì ngay khi ba mẹ chuẩn bị ra khỏi cửa, Corgi bé đã ngoạm một sợi dây dắt chó lục tục chạy đến bên cậu chủ nhỏ, ra hiệu cho cậu chủ nhỏ dắt nó ra ngoài đi dạo.

Do lâu ngày trong nhà không có bạn nên Tiểu Dũng mới hình thành nên thói quen chơi game trong phòng. Việc lười vận động khiến cho cậu có hơi thấp bé và mủm mỉm hơn so với các bạn đồng trang lứa. Trước đây mẹ Chân còn rất lo lắng về điều này, bà không ngờ rằng bây giờ chỉ nuôi thêm một chú chó thì cậu con trai út của bà lại lập tức bỏ chơi game còn vô cùng thích thú định dắt em trai đi dạo nữa.

Cả nhà ra cửa, cũng vơi bớt sự không muốn chia ly. Ba Chân và mẹ Chân quay sang phải, anh Chân và em Chân còn có Robert lại quay sang trái, hai bên thắm thiết vẫy chào tạm biệt nhau, vô cùng yên bình và ấm áp.

Tiểu Dũng tự động đóng vai của một hướng dẫn viên du lịch, rất nghiêm túc và trách nhiệm nói với Corgi bé nhỏ:

“Khu vườn nhỏ trong khu này của chúng ta rất rộng lớn và có rất nhiều cây xanh, cảnh vật mỗi khu không giống nhau, mỗi ngày tản bộ chúng ta có thể thay đổi khu vực, muốn đi lại cũng sẽ mất cả tháng đó!”

Robert thích thú vẫy đuôi, vui vẻ quay sang cậu chủ nhỏ: “Gâu!”. Tiểu Dũng nở nụ cười, trò chuyện với Corgi bé nhỏ như thể cậu bắt đầu có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của loài chó.

“Em trai ơi, sau này nếu gặp những con chó lớn khác, chúng ta nhất định phải lễ phép chào hỏi, cũng đừng vội đánh nhau, mẹ nói bé trai mà đánh nhau thì không phải là nam tử hán chân chính!”

Robert: “Gâu!”

Quả nhiên, năm phút sau bọn họ liền gặp một con chó lông vàng cực kỳ to lớn. Corgi bé nhỏ dừng bước, chủ động sủa “Gâu” một tiếng, thậm chí nó còn nở một nụ cười kỳ cục trên mặt, thật sự là cực kỳ hữu nghị và thân thiết. Nhưng mà Tiểu Dũng nhìn khuôn mặt chó của em trai nhà mình, im lặng một lát rồi cậu đề nghị: “Em trai em không cần phải nở một nụ cười giả tạo như vậy, nhìn nó không chân thành chút nào.”

Robert: “…”

Nghi ngờ khả năng diễn xuất của một chú chó chuyên nghiệp, thật là không thể chịu được mà!