Chương 40

Lục Khiên và vị Hạ Hầu Nghị đã tìm ra được Diệu Diệu và xác nhận được vị trí cụ thể của cô. Có rất nhiều nhà có họ Tào, vì sự an toàn của con tin và cũng để đề phòng tội phạm trốn thoát, Hạ Hầu Nghị đã trực tiếp gọi điện thoại nhờ cục trưởng chi nhánh giúp đỡ.

Sau đó, hai người anh và Lục Khiên tách ra và canh giữ ở hai lối ra của biệt thự, để phòng nghi phạm đổi chỗ của con tin. Đáng tiếc, cho dù đã cẩn thận như vậy nhưng tin tức vẫn bị rò rỉ.

Lục Khiên cảm thấy có điều không ổn, quyết định lập tức gọi điện thoại cho Hạ Hầu Nghị:

“Đột nhiên Diệu Diệu bắt đầu di chuyển rất nhanh, rất có thể cô ấy bị khống chế và bọn chúng đang có ý định bỏ trốn!”

Hạ Hầu Nghị phản ứng rất nhanh, trông Lục Khiên cao lớn khỏe mạnh nên anh cũng không để tâm quá nhiều, lập tức nói: “Tôi đi vào trước, anh canh giữ ở bên ngoài, tôi sẽ làm xẹp lốp xe của bọn họ, nếu là có người muốn chạy, anh hãy cố gắng hết sức ngăn cản, phải cứu con tin trước, tuy nhiên anh cũng cần phải cẩn thận đừng để bị thương.”

Lục Khiên cười ngang ngược và nói:

“Tôi? Bị thương sao? Hả, một con người thuần chủng lại có thể khiến tôi bị thương, xem ra kẻ đó rất lợi hại! Anh yên tâm đi, có tôi ở đây, làm sao có thể để cho kẻ đó chạy thoát được.”

Dứt lời, Lục Khiên lập tức cúp máy, lén lẻn vào gara và duỗi những ngón tay của mình ra. Trong người của anh có một phần gen của Tyrannosaurus, cho nên anh cũng có được những tính chất đặc biệt của Tyrannosaurus, chẳng hạn như khứu giác ba chiều, và móng tay cứng cáp…

Lục Khiên duỗi những ngón tay thon dài, với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ngón cái của bàn tay phải, móng tay của ngón giữa và ngón út cũng nhanh chóng dài ra và trở nên cứng lại.

Không còn cách nào khác, bàn tay nhỏ bé của Tyrannosaurus chỉ có ba ngón tay mà thôi, Lục Khiên không thể nào để biến ra nhiều hơn được, cho nên anh ta cũng đành bất lực. Nhưng không quan trọng, ba ngón tay cũng đủ dùng rồi.

Tiếp theo, Lục Khiên giống như đang nắm đậu hủ, giang hai tay cào một phát vào lốp xe, trên lốp xe lập tức xuất hiện ba lỗ, trong nháy mắt nó bị xẹp xuống, thân xe nghiêng ngả không thể sử dụng được nữa. Hiệu suất của anh rất cao, động tác lại mau lẹ, với hai ba cú đánh thôi thì đã đâm thủng tất cả các lốp xe trong gara rồi.

Xem đi có ai dám chế nhạo tay ngắn của Tyrannosaurus, dù cho tay có ngắn nhưng nó cũng dài những một mét, còn có thể một tay nâng được quả tạ 200kg.

Tuy tay cánh tay có ngắn thật, không thể che được miệng khi hắt hơi; có ngứa sau lưng cũng không thể dùng hai tay để gãi được; càng không thể ôm người thân trong gia đình; tay ngắn lại nhỏ không thể giơ lên cao, cũng không chạm xuống đất, chỉ có thể buông thõng trước ngực tạo thành hình nắm tay bé xíu, khi chạy trốn cũng không đung đưa được, ngay cả chụp ảnh cũng không thể nào dễ thương bằng V quốc dân… (nghe qua có vẻ thê thảm quá đi!)

Nhưng mà, tay ngắn nhỏ có thể chọc thủng lốp xe, có thể ngăn cản tội phạm bỏ trốn, chỉ riêng điều này thôi cũng đủ làm bùng lên tinh thần chính nghĩa của anh Lục • Tyrannosaurus • khiến cho anh vô cùng vui vẻ.

Sau khi chặt đứt mọi đường lui của người đàn ông họ Tào, Lục Khiên vừa bước vào cổng chính của biệt thự thì lập tức có một người xông ra, dùng sức đè anh xuống. Tiếc rằng lúc này lại xảy ra sự cố.

Đột nhiên Lục Khiên cảm thấy trước mắt tối sầm, giống như bị cận thị độ cao nào cũng đều không phân biệt được, dường như anh không thể nhìn thấy gì nữa.



Khi cảnh sát thông báo cho giáo sư Tề thì ông đang làm thí nghiệm, ngay tại chỗ ông lão nhỏ bé đã quẳng thí nghiệm cho trợ lý của mình rồi tức tốc đến đồn cảnh sát. Ông hoàn toàn không ngờ rằng thật sự Diệu Diệu đã bị nhốt trong một biệt thự trên sườn núi và bị một cặp vợ chồng họ Tào giam giữ suốt mười năm.

Giấc mơ đêm hôm đó, hóa ra là thật! Quả nhiên Diệu Diệu đã báo mộng nhờ ông giúp đỡ!

“Diệu, Diệu Diệu? Là con sao?”

“Ba ơi…”

Giáo sư Tề “Gặp” được Diệu Diệu ở đồn cảnh sát, sau khi bị mù thì trực giác của ông lại trở nên cực kỳ chính xác, gần như ngay khi nghe được Diệu Diệu gọi tiếng “Ba ơi” thì ông đã nhận ra được nỗi ấm ức và vẻ lạnh nhạt cố tạo ra của con gái mình.

Theo nội dung của giấc mơ, giáo sư Tề rất nhanh đã hiểu ra được lý do. Ông ôm chầm Diệu Diệu, không ngừng nói bên tai cô: “Ba chưa từng từ bỏ con, ba luôn tìm kiếm con! Ba không có kết hôn, cũng không hề sinh thêm một đứa con nào khác!”

“Ông ta đã lừa gạt con, là ông ta đã lừa gạt con! Vì muốn gạt bỏ khỏi đầu con ý định bỏ trốn nên ông ta đã cố ý lừa gạt con!”

“Diệu Diệu, con tuyệt đối không phải là người thừa, con là báu vật của ba, là báu vật duy nhất ——”

Năm ấy cô gái mười chín tuổi, một cô gái bị nhốt trong phòng suốt mười năm, bị buộc phải rời xa người thân, trải qua vô số đêm cô độc, cuối cùng ở nơi chân trời u tối, một lần nữa cô lại có thể nhìn thấy những tia sáng của sự giúp đỡ.



Diệu Diệu từ từ vươn tay đến, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt già nua vì lo nghĩ của cha mình. Những sợi tóc bện lại ở hai bên thái dương, trán và khóe mắt của ông hằn sâu những nếp nhăn, làn da xỉn màu, thân hình ông cũng đã hốc hác đi… Còn có đôi mắt kia của ông không có tiêu điểm.

Sức sống của ba cô khi ông còn trẻ đã biến mất từ lâu, có thể thấy được những năm qua vì tìm kiếm cô mà ông đã phải lao tâm khổ sở rất nhiều. Tay Tề Diệu khẽ run lên, cô nhẹ nhàng vuốt lên đôi mắt đυ.c ngầu của ba mình, cô ngây ngốc hỏi:

“Ba ơi, mắt của ba…”

Giáo sư Tề lau đi những giọt nước mắt sung sướиɠ trên khóe mắt mình, nụ cười của ông vô cùng rực rỡ như ánh mặt trời, ông nắm chặt hai bàn tay của con gái, bình thản trả lời:

“Ba mất đi thị lực trong một vụ tai nạn xe hơi, con không cần lo lắng, trở về là tốt rồi, chỉ cần con trở về an toàn, những chuyện khác ba đều không quan tâm đến…”

“Diệu Diệu, có có bị thương không? Có không thoải mái ở chỗ nào không? Có đói bụng không? Có buồn ngủ không? Nhanh lên, con đừng có đứng nữa, mau ngồi xuống đi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện!”

Tề Diệu nhìn dáng vẻ che chở con gái cưng của ba mình, cô giấu những giọt nước mắt chua xót vào lòng.

Cô cảm thấy rất hối hận về chuyện đó!

Tại sao cô lại nhẹ dạ tin theo lời ly gián của kẻ bỉ ổi đó!

Tại sao cô lại không cố gắng chạy trốn, không ngừng nỗ lực, cho dù có bị bắt trở lại. So với không làm gì thì có bị đánh một chút cũng còn tốt hơn nhiều!

Tại sao cô lại không nghĩ cách chạy trốn, tại sao cô lại lãng phí nhiều thời gian như vậy!

Tề Diệu căm tức bản thân, giận đến run người, cô vùng ra khỏi bàn tay to lớn của ba mình rồi giơ tay tát vào mặt mình hai cái. Giáo sư Tề sửng sốt lập tức chụp lấy tay của con gái, sợ đến mất vía, ông liên tục hỏi:

“Con sao vậy? Con làm sao vậy? Có đau không? Sao con lại tự đánh chính mình cơ chứ!”

Tề Diệu nhào đến ôm chặt ba mình, khóc thét tại chỗ, giống như là muốn đem nỗi lòng mình trút ra hết, cô liên tục hét lớn:

“Ba ơi con sai rồi, con đã sai rồi, con thật sự sai rồi oa oa oa ——”

Bởi vì trước đó giáo sư Tề đã có một giấc mơ “Đồng cảm”, cho nên ngay khoảnh khắc này ông có thể hiểu được tâm trạng của con gái mình. Ông dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng con gái, giống như hát ru cho cô nghe khi cô còn nhỏ rồi nhẹ nhàng lên tiếng an ủi cô: “Mọi chuyện đã qua rồi, đã qua hết rồi… Ngày tháng của chúng ta còn dài, chúng ta nhất định sẽ sống hạnh phúc bên không bao giờ chia lìa nữa…”

Cảnh đoàn tụ của hai cha con khiến nhiều người phải rơi nước mắt. Thật sự gặp lại nhau sau mười năm xa cách là rất hiếm, đó đúng là một phép màu.

Hạ Hầu Nghị đã đích thân khởi xướng việc điều tra vụ án giam hãm và bắt giam những kẻ phạm pháp, thái độ của anh ngay thẳng, hơn nữa gia thế lại lừng lẫy, chính là đội quân thế hệ thứ hai đầy triển vọng.

Nghi phạm họ Tào tên là Tào Binh, lúc Hạ Hầu Nghị thẩm vấn ông ta, ông ta lại vô cùng bình tĩnh, sống chết cũng không thừa nhận sự thật tội ác của mình mà ngược lại còn không chút có thái độ sợ hãi mà trình bày lại:

“Sau khi tôi mua Tề Diệu về, cũng đâu có ngăn cản nó trở về nơi mà ban đầu nó sinh sống, là bản thân nó không muốn rời đi.”

“Tôi không cưỡng ép quan hệ với nó lại càng không có ngược đãi hay đánh đập nó.”

“Tôi nuôi dưỡng nó bằng đồ ăn ngon, quan tâm nó, bảo vệ nó và chăm sóc nó như con gái ruột của mình.”

“Theo quy định pháp luật hình sự, nếu như phụ nữ, trẻ em bị bắt cóc và được mua, dựa theo nguyện vọng của người bị mua bán, họ không hề bị cản trở việc quay về nơi sinh sống cũ, đối với trẻ con bị mua không hề có hành vi ngược đãi, cũng không cản trở việc giải cứu, thì có thể không bị truy cứu trách nhiệm hình sự.”

“Cậu chỉ có thể nhiều nhất giam giữ tôi 24 giờ mà thôi.”

Hạ Hầu Nghị khẽ cười lạnh một tiếng, hỏi Tào Binh:



“Khi chúng tôi tới đó giải cứu Tề Diệu, tại sao ông lại đưa cô ấy bỏ trốn, còn có ý định thay đổi vị trí giam giữ của cô ấy.”

Tào Binh biện minh:

“Tôi không có ý định cản trở cảnh sát giải cứu nó, tôi chỉ định đưa nó ra ngoài để giải khuây, nó toàn ở trong nhà, không thích ra khỏi cửa, đối với chuyện này tôi thật sự rất lo lắng.”

Lúc này Hạ Hầu Nghị mới nhận thấy người này rất khó đối phó, sỡ dĩ tâm lý của ông ta phòng bị chắc chắn và tự tin như vậy chắc hẳn là vì phía sau có kẻ chống lưng. Cho nên Hạ Hầu Nghị tạm ngừng thẩm vấn, anh đóng tập tài liệu lại, khẽ cười nhạt với Tào Binh rồi nói kiểu chắc như đinh đóng cột:

“Sự biện minh của ông không có ích lợi gì đâu, và kẻ chống lưng của ông… cũng sẽ khó có thể tự bảo vệ mình.”

“Ông cứ hưởng thụ thật tốt mấy ngày đắc ý cuối cùng này đi, ở trong tay tôi là ông xui xẻo rồi.”

Hiệu suất làm việc của cảnh sát họ Hạ Hầu rất cao, anh tìm được Lục Khiên, hỏi anh ta tình hình, hỏi tại sao anh ta lại biết được nơi Tề Diệu bị giam giữ.

Giáo sư Tề đã kể cho anh nghe về giấc mơ của mình, mặc dù chuyện đó thật khó tin, nhưng trước mắt cũng không có manh mối nào khác, cho nên Hạ Hầu Nghị tham chiếu “Giấc mơ đồng cảm” định khôi phục lại toàn bộ vụ án.

Kết quả, anh không chỉ khôi phục được toàn bộ vụ án, mà còn tìm ra được nguồn cơn và hoàn thành việc bắt giữ kẻ đồng phạm năm đó. Bởi vì trước đó có dấu hiệu lộ tin tức trong quá trình tìm cách giải cứu con tin, Hạ Hầu Nghị tiếp tục chăm chỉ điều tra và phối hợp với cục chống tham nhũng, nhổ củ cà rốt đem bùn ra ngoài, thành công bắt được một mạng lưới quan chức tham nhũng nhận hối lộ, ở một mức độ nhất định sẽ thanh trừng được hệ thống an ninh và tống những kẻ ung nhọt vào ngục.

Tào Binh nói ông ta mua Tề Diệu, trên thực tế không phải như thế, và ông ta cũng không cung cấp thông tin của kẻ buôn người.

Hơn mười năm trước, Tào Binh và vợ cùng con gái vô tình gặp tai nạn ô tô, con gái ông ta chết ngay tại chỗ, đầu óc vợ ông ta vừa vì bị thương, lại vừa vì quá thương tiếc cho đứa con gái chết ỉu của mình, nên tinh thần bà ấy trở nên không ổn định, bệnh tâm thần cứ tái phát gián đoạn.

Tào Binh làm ăn được rất nhiều tiền, ông thử để vợ mình mang thai lần nữa, nhưng đáng tiếc hai cái thai trước sau đều không có giữ lại được, mắt thấy bệnh tình vợ mình ngày càng nặng, ông quyết định đến cô nhi viện nhận con gái nuôi.

Tiếc là vợ ông lại kịch liệt từ chối việc nhận con gái nuôi, không còn cách nào khác, Tào Binh phải tìm người trong cảnh sát tra cứu và so sánh, cuối cùng cũng tìm được một cô bé trạc tuổi con gái mình, vẻ ngoài cũng có năm phần giống, trùng hợp nhất đó chính là khóe mắt của Tề Diệu cũng giống như đứa con gái đã chết ỉu của ông, đều có một một nốt ruồi nhỏ.

Sau đó, Tào Bình bắt đầu điều tra hai cha con nhà họ Tề, bao gồm hoàn cảnh gia đình, khả năng tài chính, thời gian làm việc và nghỉ ngơi v.v… Ông ta biết được giáo sư Tề sẽ không đời nào bán con gái của mình, cho nên ông ta không còn cách nào khác phải bày ra kế hoạch “bắt ép con nuôi”.

Tề Diệu thật sự được nhà họ Tào vô cùng yêu thương, bọn họ không muốn làm hại cô, bởi vậy năm đó khi cô ấy bị xe đưa đi, trong suốt quá trình cô ấy hoàn toàn tỉnh táo, cũng không có bị chụp thuốc mê. Cho nên mới biết nơi cô ấy bị giam giữ ở cách xa nhà và phải mất đến hai mươi giờ lái xe.

Sở dĩ không cần thiết phải gây mê Tề Diệu, bởi vì Tào Binh đã tính toán hoàn tất tuyến đường thông qua việc mở ra kênh xanh trong hệ thống nội bộ của cảnh sát.

Chỉ cần bịt miệng Tề Diệu không cho cô ấy hét lên thì có thể đảm bảo cả chặng đường được thuận lợi và sẽ không bị bất kỳ ai chặn lại. Theo cách này Tề Diệu đã bị đưa thẳng đến biệt thự.

Lúc đầu cô không hợp tác, luôn nghĩ cách trốn đi, không những không tin vào những lời nói dối của Tào Binh, cô còn giả bộ bản thân bị lừa bởi âm mưu dụ dỗ của Tào Binh khiến cho ông ta nới lỏng sự canh giữ.

Tào Binh không chỉ cảm thấy yêu thích sự thông minh của Tề Diệu, mà ông ta còn cảm thấy đau đầu. Nếu như cô trốn thoát thành công, không chỉ có bản thân ông ta gặp phiền phức, mà bệnh tình của vợ ông ta cũng sẽ trở nên nghiêm trọng.

Cho nên Tào Binh tìm cách dùng những bức ảnh chụp hiện tại của giáo sư Tề để lừa gạt Tề Diệu, dùng cách này để từng bước đánh tan ý định về nhà của cô. Và dĩ nhiên, kế hoạch của ông ta đã thành công.

Hơn nữa cho dù sau này có bị bại lộ, Tào Binh cùng lắm chỉ phạm tội trói buộc và giam giữ bất hợp pháp mà thôi, cũng không phải tội bắt cóc, bởi vì ông ta không có sử dụng bạo lực, cưỡng bức hoặc các biện pháp khác nhằm thông qua việc bắt cóc Tề Diệu để tống tiền.

Mà nói đúng hơn việc trói buộc và giam giữ, nếu không có tình tiết hành hung, làm nhục, thì chẳng qua chỉ bị phạt tù dưới ba năm mà thôi.

Nhưng mà giáo sư Tề lại vì con gái mình mà trải qua biết bao chuỗi ngày đau khổ lại tuyệt vọng, có một lần nghĩ không thông ông xém chút đã tự sát. Cho đến một ngày, Lục Khiên và Hạ Hầu Nghị từ trên trời rơi xuống, thành công giải cứu được Tề Diệu, giúp cho cha con họ được đoàn tụ.

Bởi vì tội trói buộc và giam giữ là tội bị truy tố công khai và sẽ không bị hủy bỏ theo mong muốn của người bị hại, nên cho dù tình hình hiện tại của vợ chồng họ Tào đối với Tề Diệu có phức tạp và tinh vi đến đâu, thì cũng không thể được miễn tội.

Cuối cùng, Tào Binh đã phạm các tội cưỡng chế giam giữ, tội hối lộ và tội trốn thuế, bằng chứng vô cùng xác thực, thông qua sự truy tố của Viện Kiểm Sát, ông ta phạm phải nhiều tội, tuyên án mười năm tù.

Tào Tuyền vợ của Tào Binh, bị bệnh tâm thần ngắt quãng, nhưng vào lúc tỉnh táo thì bà ta vẫn phạm tội trói buộc và giam giữ người trái phép, bằng chứng vô cùng xác thực, thông qua sự truy tố của Viện Kiểm Sát, tuyên án ba năm tù.