Chương 44

Sau khi dì bảo mẫu rời đi thì vội nhìn xem tin nhắn trên điện thoại di động không khỏi nói thầm: “Làm sao người chuyển phát nhanh gia đình XX lại hồ đồ đến mức có thể đem gói hàng đưa tới Tòa nhà 13 Phong Sào, Chân gia rõ ràng sống ở Tòa nhà 3, xa như vậy cũng có thể sai lầm ư!”

Cũng may bảo mẫu A Di là người tốt bụng hiền lành, chỉ phàn nàn có hai câu rồi cho là nhân dịp tản bộ rèn luyện thân thể, nên cũng không tính toán khiếu nại nhân viên chuyển phát nhanh không trong vấn đề sơ sót này.

Sau khi nhận được gói hàng chuyển phát nhanh, bảo mẫu A Di nhìn thấy tiểu khu đường đi bộ ở ngay bên cạnh, liền thuận đường đi qua cửa hàng trái cây mua một quả sầu riêng về nhà.

Tiểu Dũng rất thích ăn sầu riêng, nhưng anh trai của cậu lại không quen cái mùi này, cho nên bảo mẫu A Di mới mua cho Tiểu Dũng khi anh trai cậu đi vắng.

Đúng lúc này, thư ký của ba Chân đưa cho ông một lá thư. Không có thông tin người gửi, không có tem, không có gì cả. Ba Chân cảm thấy có chút kỳ lạ, vừa mở ra đã sợ đến mức dường như muốn nín thở.

Đó là một bức thư đe dọa tống tiền…!

Ông chủ Chân lạnh nhạt vô tình. Ông khiến ta không còn nơi nào để đi, ta sẽ làm cho ông sống không bằng chết! Một cậu bé 7 tuổi đang ở nhà một mình, ông có biết điều gì kinh khủng sẽ xảy ra không?

Bỏ tiền xóa tai họa là cách duy nhất của ông!

Trước 18h, chuyển 500.000 vào tài khoản này, bằng không ta không thể đảm bảo rằng con trai nhỏ của ông còn nguyên vẹn hay không.

Số tài khoản: ***********

Ps: Nếu ông dám gọi cảnh sát, vậy thì chờ nhặt xác con trai của ông đi!

Chỉ trong giây lát, ba của cậu chủ nhỏ Chân đã cố gắng có thể nhớ lại và sàn lọc hết thảy trong đầu những người mà mình đắc tội, ngay sau đó dường như các nghi phạm có thể được xác định.

Cách đây vài ngày, ông đã đuổi việc một nhân viên dẻo miệng, tay chân không sạch sẽ trong công ty, vì đối phương vi phạm nghiêm trọng kỷ luật công ty, cho nên sa thải anh ta, ba Chân đã không bồi thường cho anh ta thôi việc. Có lẽ đối phương đang ôm hận và muốn nhân cơ hội tống tiền trả thù.

Ba Chân không dám gọi cảnh sát ngay lập tức, thay vào đó, ông đi thẳng đến nhà xe, chuẩn bị lái xe về nhà với đôi chân giống như được trang bị thứ vũ khí vô địch Phong Hỏa Luân.

Trên đường đi, ông vẫn luôn thử gọi điện cho bảo mẫu A Di. Nhưng chẳng may bà ấy đang đi mua sầu riêng ở cửa hàng trái cây, trong quán có tiếng nhạc ồn ào nên hoàn toàn không nghe được.

Ông gọi lại vào số điện thoại cố định ở nhà, nhưng nó cứ tự động cúp máy. Ba Chân quá sốt ruột, vì sợ con trai út của mình đã bị sát hại.

Ông chợt nhớ ở nhà có lắp một camera, ban đầu là để đề phòng bảo mẫu hành hạ con ông ở nơi không nhìn thấy hay khi ông vắng mặt nên đã lắp camera để bí mật quan sát.

Tuy nhiên, bảo mẫu A Di rất dễ mến, nhẹ nhàng và kiên nhẫn, sau vài ngày quan sát. ba Chân và mẹ Chân cảm thấy yên tâm phần nào nên rồi cũng gác việc này sang bên và không còn để ý đến camera đó nữa.

Nghĩ đến điều này, ba Chân nhanh chóng bật giám sát trong khi lái xe. Không lâu sau khi bảo mẫu A Di rời đi, đột nhiên có người gõ cửa.

Cậu nhóc Chân Mạnh Dũng lúc đầu rất thận trọng, không dám trực tiếp mở cửa, thay vào đó là lớn tiếng hỏi: “Ai bấm chuông cửa vậy ạ?”

Cậu biết rằng mình không thể mở cửa cho người lạ một cách tùy tiện.

Kết quả là ngoài cửa vang lên giọng nói của một người đàn ông trầm thấp, anh ta nói: “Là ta, chú Trần, ba của con nhờ ta giúp ông ấy lấy một tài liệu quan trọng, Tiểu Dũng ngoan, mở cửa cho ta vào được không?”

Corgi bé nhỏ đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha, đôi tai mấp máy.

Chân Mạnh Dũng rất thông minh, không lập tức tin lời người đàn ông bên ngoài nói, mà hỏi: “Chú là chú Trần nào ạ?”

Giọng nói ngoài cửa đặc biệt hòa nhã, bên kia đáp lại: ” Là chú Trần đã đến nhà ba Chân của con chúc mừng dịp Tết Nguyên Đán đây, Tiểu Dũng, ta còn đưa con một cái gấu bông trắng siêu lớn, con còn nhớ không?

Con gấu bông màu trắng siêu cấp to kia thì Chân Mạnh Dũng mơ hồ nhớ ra món quà đó đúng là được tặng trong dịp Tết Nguyên Đán, nên không còn nghi ngờ thân phận của người đàn ông ngoài cửa nữa và tin rằng anh ta thật là chú Trần đã từng đến nhà mình rồi.

Bản thân cậu cũng cảm thấy khiến chậm trễ việc kinh doanh của ba là không tốt, Chân Mạnh Dũng muốn bước ra hành lang để mở cửa, nhưng khi cậu vừa bước được một bước, Corgi bé nhỏ đã nhảy khỏi ghế sofa và ngã xuống đất.

“Thôi thôi, em trai, mau đứng lên, có khách chờ ta mở cửa!”



Không ngờ Corgi bé nhỏ lại đè nặng chủ nhân sống chết không đứng dậy, còn liên tục lên tiếng tru lên nhằm xua đuổi người đàn ông ở ngoài cửa, nó cố gắng làm mọi cách để gây rối, chỉ để ngăn Chân Mạnh Dũng thuận lợi đứng đên.

“Em trai!” bé Chân tức giận, cậu đối với Corgi bé nhỏ hung hãn nói: “Em không được náo loạn! Để khách đợi lâu là bất lịch sự đấy có biết không…!”

Em Chân đứng dậy muốn đi mở cửa nhưng Robert không đồng ý. Cô giáo Tô nói, khi ở nhà một mình, ngoại trừ người nhà thì ai cũng không cho vào. Ngay cả những cô chú quen biết cũng không cho vào, ít nhất cũng phải đợi đến khi bảo mẫu A Di quay lại!

Robert là một chú chó ngoan, luôn tuân thủ các nguyên tắc!

Hồi lâu không có người ra mở cửa, trong nhà vẫn có tiếng chó dữ sủa vang, người đàn ông ngoài cửa cảm thấy có chút áy náy. Anh ta cho rằng lời nói dối của mình là hoàn hảo, chỉ cần lừa được một đứa trẻ 7 tuổi là quá đủ rồi. Về phần tại sao đối phương dường như không bị lừa lâu như vậy, anh ta hoàn toàn không hiểu. Trong lòng có chút nóng vội, nhanh chóng thúc giục:

“Tiểu Dũng, ba con cần gấp tài liệu quan trọng đó cho cuộc họp. Con có thể mở cửa cho chú vào lấy được không?”

Em Chân hét lên: “Chú Trần, đợi lát nữa con mở cửa cho chú ngay!”

Khi ba Chân bật giám sát, ông ấy tình cờ nhìn thấy tình huống đang diễn ra trong nhà mình như vậy. Ban đầu ông mừng thầm, cảm tạ ông trời vì con trai ông vẫn chưa bị bắt cóc, sau đó trong lòng lại cảng thẳng tột độ, rõ ràng trong tình thế này thì con mình đã thành công bị lừa rồi cơ mà. Người bên ngoài đã lấy được sự tin tưởng của cậu bé, sợ là giây sau sẽ dẫn sói vào nhà mất thôi.

Ba Chân nhanh chóng gọi điện cho cảnh sát, hy vọng rằng cảnh sát có thể điều động đủ nhanh có thể đến kịp trước ông, tốt nhất là ở trong tiểu khu đem người này bắt lấy.

Vì quá chú tâm vào điện thoại, ba Chân đã suýt gặp tai nạn ô tô.

Corgi bé nhỏ trong video đã rất cố gắng để ngăn cản chủ nhân lại, nhưng vì quá nhỏ, không đủ sức lực nên dù cắn rất mạnh vào ống quần của chủ nhân cũng không thể ngăn được cậu tiến về phía trước.

Ba Chân hét lớn vào điện thoại: “Đừng mở cửa Tiểu Dũng! Đừng mở cửa!”

Đáng tiếc là không có tác dụng gì. Mắt không thể giữ được cậu chủ nhỏ bướng bỉnh, Robert đã ngoáy đuôi, cố tình lật úp hũ tiền quý giá của em Chân xuống đất.

Mảnh sứ lan khắp nền nhà, tiền tiêu vặt mà em Chân đã dày công dành dụm bấy lâu nay cũng vương vãi khắp nơi. Cậu sững sờ, đầu tiên là phòng khách lộn xộn, đương nhiên cậu không thể tiếp khách như thế này, lỡ làm tổn thương chú Trần thì sao.

Thứ hai, cậu nên làm gì nếu túi tiền đã thiếu một ít! Cậu giơ ngón trỏ chỉ về bên cạnh giận dữ hét lớn với Corgi bé nhỏ: “Em đi đến một góc không có mảnh vỡ phạt đứng!”

Sau đó cậu ngượng ngùng giải thích với ngoài cửa: “Chú Trần, chờ một chút, con phải dọn dẹp phòng khách trước đã!”

“Chú Trần” ngoài cửa gấp sắp muốn chết, nhanh chóng đáp: “Không cần dọn, con mở cửa cho chú vào nhanh nào!”

Đáng tiếc em Chân là người cố chấp, đã bắt đầu chổng mông nhặt tiền, rồi chạy đi kiếm chổi quét sàn. Ba Chân thở phào nhẹ nhõm, vui mừng hét lên trước màn hình điện thoại: “Robert làm tốt lắm!”

Corgi bé nhỏ tội nghiệp di chuyển chậm chạp đi tìm một góc thuận lợi cho lần phạm tội tiếp theo, dựa vào tường, giơ hai bàn chân trước lên, và làm điệu bộ thành thật trên bức tường ra dáng vẻ chịu phạt.

Em Chân cuối cùng cũng nhặt xong tiền và dọn dẹp đống mảnh vỡ, định quay lại mở cửa cho chú Trần, thì Corgi bé nhỏ đã nhanh như chớp nhảy đến bàn trà bên cạnh, dùng chân hất mạnh cốc nước trên bàn đẩy vào thùng rác bên cạnh nó.

Em Chân: “…”

Ba Chân bên đầu camera quan sát: “Robert đã làm rất tốt!”

Em Chân rất tức giận, nhưng dù có tức giận đến mấy cũng không đành lòng tổn thượng thân thể cậu em trai của mình, chỉ đơn giản với hành động nhéo lỗ tai nó, nghiêm giọng nói: “Em làm cái gì vậy? Vì sao không nghe lời nghe thế! Em trai không ngoan buổi tối sẽ không có đồ ăn đâu nha!”

Robert: “…”

Ta là một con chó dũng mãnh và bất khuất!

Em Chân không còn cách nào khác là chạy lại lấy chổi bắt đầu dọn rác, lâu lâu lại có chú chó nghịch ngợm quấy rối, có thể nói là công việc dọn dẹp vô cùng vất vả.

Ở nơi Robert không biết, nó đã được ba Chân khen ngợi vô số lần.



Vài phút sau, ngoài cửa đột nhiên vang lên những tiếng tra hỏi và cảnh cáo của cảnh sát, sau đó là những âm thanh kịch liệt đánh nhau cùng những tiếng chân bỏ chạy và rượt theo, lực lượng an ninh tiểu khu và cảnh sát nhân dân gần đó đã đến kịp thời để bắt kẻ tình nghi chủ mưu vụ bắt cóc.

Ba Chân về đến nhà, mở cửa thấy em Chân chống eo nghiêm túc dạy dỗ Corgi bé nhỏ, hóa ra Robert đã lật úp lọ cát ước nguyện quý giá trên tủ TV.

Thấy ba về nhà đột ngột, em Chân vô cùng ngạc nhiên, sợ ba trách cứ em trai của mình, cậu liền nhanh chân nhận trách nhiệm nói: “Con xin lỗi ba, là con làm lọ cát ước nguyện của mẹ lrớt xuống. Không liên quan đến em trai con đâu!”

Lo sợ con trai trong lòng ám ảnh bóng ma, hơn nữa phạm nhân đã bị bắt, nên ba Chân không định nói cho con biết tình huống nguy hiểm hôm nay.

Ông lao tới ôm chầm lấy con trai đỉnh đầu rồi ở trên đó hôn một cái, sau đó ôm chặt lấy Corgi hôn thật mạnh vào mặt của nó, không ngớt lời khen ngợi “Robert, cảm ơn con! Cảm ơn con! Làm tốt lắm!”

Robert ngẩng cao đầu của nó, mặc dù không biết tại sao lại được nhiệt tình khên ngợi, nhưng vẫn rất tự hào.

Em Chân bối rối: Ta cảm thấy ba hẳn là điên rồi.

Ba Chân đã rất hoảng sợ, liên tục nói với cậu con trai nhỏ của mình rằng trong tương lai dù là ai, có bất kể lý do là gì thì cũng không được mở cửa! Ông cũng dặn dò bảo mẫu A Di rằng về sau dù có bất cứ việc gì, bà cũng không nên để cậu con trai út ở nhà một mình.

Trải qua vụ âm mưu bắt cóc tối nay, địa vị của Robert trong Chân gia đã tăng vọt, từ một chú chó cưng trở thành ân cẩu cứu mạng!

Ba Chân thậm chí còn đặc biệt gọi cho Tô Li, trong giọng nói trần đầy sự biết ơn.

“Cửa hàng trưởng, cảm ơn đã bán Robert cho chúng ta. Cảm ơn rất nhiều! Nếu không có Robert ở đó, Tiểu Dũng nhà ta còn không biết sẽ nguy hiểm đến mức nào nữa!”

Sau khi nghe xong câu chuyện, Tô Li cười đáp: “Robert rất có linh tính, hãy đối xử tốt với nó, nó sẽ mang đến cho anh nhiều điều bất ngờ.”

Ba Chân liên tục hứa hen: “Đừng lo lắng, ta sẽ coi nó như một thành viên trong gia đình của mình!”

Sau khi tìm được mái nhà ưng ý cho Robert, Tô Li cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhìn thấy Hoàng tử Huyết Tộc thân vương ngoan ngoãn ngồi trên sofa không xem TV, vẻ mặt cô chán nản, sau khi cúp điện thoại, liền nói với anh:

“Hôm nay là sinh nhật của ba. Buổi tối ông ấy sẽ trở về Trung Quốc. Bây giờ chúng ta có thể quay về biệt thự.”

William XVIII gật đầu.

Để phòng ngừa bữa tiệc tối không được như ý, Hoàng tử còn cố tình dùng dưa hấu và dâu tây trong tủ lạnh làm thành một lý nước ép lớn tùy lúc mang theo.

Tô Li: “…”

Trước khi rời đi, Thân Vương điện hạ đeo vào găng tay trắng, mặc một bộ âu phục màu đen, nếu không phải Tô Li cực lực ngăn cản thì anh sẽ mang luôn chiếc khăn quàng đỏ.

“Nhưng là không có màu đỏ.” Thân Vương điện hạ theo đuổi sự hoàn mỹ rất không cao hứng biểu lộ vẻ không mấy hài lòng.

Tô Li: “…”

Cô vội vàng tìm cho chồng một chiếc túi vuông màu đỏ sẫm, phối hợp với bộ âu phục màu đen trông cũng rất đẹp. Thân Vương điện hạ âm thầm cúi đầu xuống nhìn kỹ xem, quả thực rất đẹp, hài lòng mím môi, khóe miệng nhếch lên.

Tô Li hơi lo lắng về việc đầu óc của chồng sẽ không thích hợp để ra ngoài, nhưng sau đó nghĩ lại, dù sao cũng ở nhà quá lâu rồi, cũng có cô đi theo, hôm nay vẫn là sinh nhật của ba Lục. Nếu anh không tham dự thì không ổn.

Mặc dù cô luôn cảm thấy chồng mình với tư cách là Huyết tộc thân vương có chút kỳ quái, nhưng lại không biết kì quái ở chỗ nào, dường như toàn thân đều mang một chút cảm giác lạ lạ.

Cho đến khi…

Ba Lục vì đã lâu công tác ở nước ngoài, nên thân thiện nở nụ cười mở rộng vòng tay, chậm rãi bước tới, khi chuẩn bị ôm con trai nhỏ của mình…

William XVIII đột nhiên lớn tiếng hỏi: “Ngươi là người nơi nào, hãy xưng tên ra!”