Chương 45

Nghe thấy chồng mình nói như vậy, trong lòng Tô Li không khỏi chút run lên. Cô cho rằng Lục Khiên không nhớ rõ mặt mày người nhà nên mới hỏi như vậy, kết quả chỉ đơn giản là do thân vương William XVIII không thấy rõ lắm mà thôi.

Sau đó phải đợi tới khi ba Lục tới gần, anh mới nhận ra thân phận của người kia, ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Cha!”

Tô Li nhẹ nhàng thở ra nhẹ nhõm. Thật ra trong lòng Thân Vương điện hạ hiểu rõ, vị này đang vui vẻ ôm một người đàn ông trung niên thì chính là ba nuôi của anh rồi. Khi anh bị đánh về nguyên hình còn bị quỷ hút máu, ông ấy lương thiện nên thu nhận chính mình chỉ còn hấp hối. Lúc ấy anh còn nhỏ, lại bị phong ấn năng lực, cơ thể rất suy yếu.

Cũng may người nhà này không rời không bỏ anh, hết lòng chăm sóc cho anh, vào hôm nay anh mới có thể thành công hồi phục trí nhớ, tìm về năng lực bị mất đi.

Mà ba Lục khi nghe Lục Khiên kêu câu “Người tới là ai, nói tên ra!”, rõ ràng ông ấy sửng sốt một chút, sau đó quỹ đạo đôi tay đột nhiên thay đổi, một bàn tay đã chạm tới trên đầu đứa con trai nhỏ, bực tức nói: “Thằng nhóc thúi, con cứ như vậy không muốn cho cha ôm một chút hả?”

Từ khi khôi phục thân phận Thân Vương thì anh còn chưa bị ai đối xử vô lễ tới vậy, trong lúc nhất thời hơi ngốc tại chỗ, một câu cũng không nói nên lời.

Mà khi ba Lục Khiên lần nữa giang hai tay ra chuẩn bị ôm con trai nhỏ vô lòng, lại bị cậu con trai William XVIII vô cùng linh hoạt né ra.

Ba Lục Khiên cảm thấy chính mình như bị ngàn dao đâm phải. Hai đứa con trai đều như vậy, tuổi càng lớn càng không muốn cho ba ôm một cái, trong lòng ba Lục Khiên ngập tràn “Chim non rời tổ”, thấy vô cùng mất mát.

Ông ấy thở dài bùi ngùi nói: “Bọn nhỏ đều đã lớn rồi, bắt đầu ghét bỏ cha…”

Mẹ Lục oán ông một câu: “Cho nên ông cũng nên trưởng thành đi.”

Anh cả Lục rất đứng đắn trả lời: “Cha, tụi con không ghét bỏ cha, chỉ ghét bỏ khi cha ôm mà thôi.”

Ba Lục: “…”

Hình như cũng không được an ủi thì phải, ngược lại càng thêm khổ sở. Người trong nhà không có ai đồng tình với ông hết.

Bởi vì khi anh em họ còn nhỏ, ba Lục tạo thành một thói quen, ôm xong phải hôn trán, hôn cũng coi như bỏ đi, vậy mà còn muốn hôn cho có tiếng vang, đồng thời còn lưu lại nước bọt nữa.

Ba Lục muốn giao lưu tình cảm với các con mình tạo ra một danh ngôn —- muốn hôn thì hôn, hôn thật vang dội!

Bây giờ cái nguyên tắc này trực tiếp khiến hai đứa con của ông thấy ông như phản xạ có điều kiện mà lùi về sau ba mét.

Các thành viên trong gia đình thật vui vẻ ăn xong bữa tối, ba Lục thổi nến sinh nhật, rồi đa sầu đa cảm đưa ra một điều ước, ủy khuất ủ ê nói: “Hi vọng các con trai đều yêu tôi đừng như hoa gạo thoáng qua liền mất.”

Ông chắc hẳn đây là vì chuyện không thuận lợi ôm con mà canh cánh trong lòng.

William XVIII thở dài, đi tới sau lưng cha mình, cho ông một cái ôm thật chặt, rồi trước khi ba Lục kịp phản ứng gì thì lập tức nhanh chóng lui ra, không cho ông ấy bất cứ cái cơ hội nào để làm bước tiếp theo là hôn.

Con mắt ba Lục lóe sáng lấp lánh nhìn thẳng về phía anh cả Lục, trong đôi mắt lộ ra sự mong chờ.

Anh cả Lục: “…”

Anh thật sự không chịu được áp lực, đành chủ động đi lên ôm ba một cái, đáng tiếc bởi vì không có sự nhanh nhẹn như em trai, lại nói nếu dùng sức phản kháng quá thì sợ ông Lục bị thương nên đành phải bị ép tiếp nhận một cái “Hôn thương thương…”

Anh cả Lục dùng khăn giấy xoa xoa trán, mặt mũi biểu hiện rõ cảm giác sống không bằng chết, sầu não quá, đành ăn hai khối bánh kem mới miễn cưỡng bình thường lại.

William XVIII rất nghiêm túc mà sửa đúng lại nhận thức sai lệch của ba Lục.

Anh nói: “Trên thế giới này không có hoa gạo, thế giới Thực vật nở ra hoa cũng chỉ có thực vật hạt kín. Thực vật hạt kín có số cánh thông thường là 3 hoặc là bội 3 (thực vật một lá mầm), 4 với 5 thì là số bội (thực vật hai lá mầm).”

“Mà trong truyền thuyết số cánh hoa của hoa gạo là 6, khi thì 4, khi lại 7, màu sắc cánh hoa cũng hay thay đổi, giống như hoa thất sắc trong truyện cổ tích, vẻn vẹn chỉ là gánh chịu tưởng tượng tốt đẹp từ hư cấu về một loài thực vật mà thôi.”

Ba Lục giật mình, “Con hiểu biết sâu xa như vậy từ hồi nào thế, có thể hiểu rõ thực vật tới vậy sao?”

Tô Li thầm nghĩ chắc sẽ có chuyện không tốt rồi đây. Quả nhiên, William XVIII trả lời như chuyện này là một lẽ đương nhiên: “Nếu cha sống hơn ngàn năm, tự nhiên cũng sẽ tích lũy được rất nhiều kiến thức.”



Ba Lục: “…”

Mẹ lục: “…”

Anh cả Lục: “…”

Cả nhà đều có động tác như nhau nhìn về phía Lục Khiên.

Sự hiểu biết cũng không phải cái gì lạ, là con tương đối kỳ lạ được không!

Mẹ Lục khó khăn hỏi con trai nhỏ: “Ý của con là… Con sống hơn ngàn năm?”

William XVIII vui vẻ trả lời: “Con là thân vương của Huyết Tộc, mới chỉ hai ngàn tuổi thôi.”

Anh tự nhận mình trả lời vô cùng khiêm tốn, nhưng lạ là giọng điệu vô cùng kiêu ngạo, hoàn toàn không có ý tứ nói đùa.

Những người trong nhà: “…”

Hành động như một sự phảng phất, như thể mọi người nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ vậy đều thống nhất nhìn về phía “Kẻ sống chỉ hai ngàn tuổi thôi”, thân Vương điện hạ vô cùng sống dai, động tác của mọi người đều nhất trí hết.

Tô Li nhanh nhạy phản ứng lại, lập tức giải thích cho mọi người: “Hai ngày nay anh Khiên đang tập kịch, gọi là《Nhật ký Ma cà rồng》”

“Anh ấy nói với mọi người diễn không chân thật, còn lải nhải nói Ma cà rồng không phải cái dạng đó.”

“Còn chửi bậy nói cái gì mà mỗi người đều bị trói một lần, buộc lại vô cùng đơn giản nhưng có khi lại không đủ dùng…”

“Anh ấy còn nói cái gì thật lòng yêu thương lo lắng cho Ma cà rồng rất ít, bởi vì chiều dài sinh mạng không giống nhau, dùng tình cảm càng sâu càng bị chịu tổn thương.”

“Cho nên anh ấy mới chuẩn bị viết một quyển truyện 《Nhật ký Ma cà rồng》, chuyên môn dạy về nhóm Ma cà rồng làm sao sống được càng lâu hơn, hiện tại anh ấy vẫn đang nhập diễn để tìm linh cảm sáng tác.”

Khó có thể được giải thích nên cô làm một hơi dài, Tô Li cố gắng có thể lừa dối cho qua bằng lý do như vậy.

William XVIII muốn cãi lại, nhưng bị chủ nhà mình trừng mắt nhìn qua, nên không nói tiếp được nữa, xem như cam chịu theo lời Tô Li nói dối vậy.

Ba Lục nhìn mẹ Lục nói: “Tôi vẫn cảm thấy con trai nhỏ chúng ta rất kỳ quái, nhưng lại thành như vậy thật đúng là ngoài sức tưởng tượng của tôi.”

Mẹ Lục vuốt vuốt huyệt Thái Dương, trả lời: “Thật ra người bình thường trong nhà không nhiều, tính đi tính lại chỉ sợ cũng chỉ có tiểu Tô với tôi là bình thường.”

Ba Lục uất ức, cũng không dám trả lời lại nữa.

Anh cả Lục cũng không phục: “Mẹ, con ở đây cũng không bình thường luôn sao?”

Mẹ Lục trợn trắng mắt liếc con trai một cái: “Loại người như cha con hiếm lắm cũng chỉ có mẹ chịu ông ấy, còn con? Có phải con nên tự kiểm điểm lại mình một chút không?”

“Lớn tuổi rồi còn là độc thân, chưa từng nói qua một lần yêu đương, con bình thường à? Lúc nào thì để cho mẹ ôm cháu đây?”

Anh cả Lục lập tức bị nói tới á khẩu không còn đường trả lời.

William XVIII gật đầu, giúp mẹ nói anh cả: “Đúng vậy, anh… em không có khả năng sinh đẻ, đời sau trong nhà đều chỉ dựa vào người anh thôi cố lên.”

Cả nhà: “!!!???”

Ba Lục kinh ngạc như thể lạc cả hồn phách, ông vội vàng quan tâm hỏi: “Sao vậy? Bị thương? Sao lại đột nhiên không có khả năng sinh đẻ?”



Tô Li che mặt, trong lòng có loại dự cảm xấu. Quả nhiên, William XVIII không phụ sự mong đợi của mọi người trả lời: “Ma cà rồng đương nhiên không có khả năng sinh đẻ.”

“Sinh vật tuổi thọ càng dài, năng lực sinh sôi càng bị chênh lệch, nếu không đã sớm gây nguy cơ cho tài nguyên…”

Cả nhà: “…”

Ảnh đế đoạt giải thưởng chắc cũng không nhập diễn sâu như anh.

Tô Li cười xấu hổ, “Ha ha ha ha, anh Khiên đã thiết lập kịch bản này rất tốt, rất tốt, rất logic ha? A ha ha…”

Cả nhà: “…”

Chờ qua hết sinh nhật rồi về nhà, William XVIII nhất định phải ngủ phòng khách, không đồng ý ngủ chung phòng với chủ nhà trong phòng chính.

Tô Li cũng không miễn cưỡng anh, từ chuyện khăn quàng đỏ bắt đầu, cô liền tạo nên thói quen tùy lúc đều chụp ảnh ghi chép lại cử chỉ của ông xã, giữ lại để đến khi tỉnh táo lại rồi cho anh xem.

Hôm nay thành quả cô bỏ vào 《Lịch sử đen tối của Thân Vương Huyết Tộc》 là một tập văn kiện, sau đó thì đi rửa mặt rồi đi ngủ.

William XVIII mài xong răng nhỏ, nằm thẳng trên giường, hai tay khoanh trước ngực, ánh măt yên tĩnh, tư thế vô cùng ưu nhã. Đáng tiếc buổi sáng rời giường, lại là chổng mông lên, ôm chăn mền, nằm lì trên giường, còn nhét đầu vào dưới gối trốn mất.

Thực tế tư thế ngủ ưu nhã như trong kế hoạch với tư thế ngủ đơn giản bây giờ là cách nhau một trời một vực. Tô Li nhìn thấy Thân Vương điện hạ nằm lì còn chổng mông lên trời thì im lặng: “…”

Thật ra hôm qua xảy ra chuyện đó ngay cả cô cũng không biết là chuyện gì. Ban đêm Thân Vương điện hạ có tỉnh lại một lần, từng lén đi tới chỗ đầu giường chủ nhà xinh đẹp nhìn gương mặt của cô khi say ngủ rất lâu.

Anh biết hành vi của mình có thể khiến mình muôn kiếp cũng không quay lại được, nhưng vẫn không khống chế nổi tình cảm của mình. Thật ra, một Thân Vương cao cao tại thượng lén đi nhìn trộm người trong lòng của mình, à không…, hiện tại chỗ lương thực trữ xinh đẹp cho mình đã trở thành chủ nhà của anh.

Nếu không phải có tầng tình cảm không rõ này, một thân vương Huyết Tộc tự cao tự đại sao lại dễ dàng đồng ý trở thành người hầu cho người khác, làm việc nhà còn cam tâm tình nguyện sống như vậy nữa.

William XVIII luôn luôn không tự chủ được muốn tới gần người trong lòng của mình một cách vô thức, nghĩ tới muốn chạm vào cô, càng muốn hôn cô. Nhưng đáng tiếc không được, nước miếng của anh vốn dĩ mang theo kịch độc. Nếu như không biết kiềm chế mà điên cuồng yêu cô, ngược lại sẽ hại chết cô.

Thân Vương điện hạ nhìn gương mặt của người trong lòng mình ngủ thật lâu, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lướt qua gương mặt cô, cưỡng chế chính mình chịu đựng nội tâm như nước cuộn trào ở trong lòng.

Đêm nay, một Thân Vương Huyết Tộc hay một con Ma cà rồng hoàn thành việc yêu thầm, muốn tỏ tình, nhịn xuống sự nhiệt tình mạnh mẽ, xoắn xuýt, để tình cảm trong lòng lắng đọng lại, vì yêu mà buông tay, cuối cùng trở về im lặng mà thầm mến.

Có thể nói tâm lý vô cùng phong phú. Thân Vương điện hạ đi xong lịch trình phức tạp và mưu trí như vậy, rồi bỗng cảm thấy cảm giác của bản thân đối với tình cảm đã trở nên thành thục chững chạc không ít.

Sau đêm đó, Tô Li không hề biết mỗi đêm đều là Lục Khiên mặc áo choàng Ma cà rồng đứng bên cạnh mép giường của cô, lặp đi lặp lại hành động đó, còn không có chút biểu hiện mệt mỏi.

Ngày thứ hai, Thân Vương điện hạ không thành công nằm lì trên giường nên lại ngoan ngoãn nghe lời rời giường làm đồ ăn sáng, cùng chủ nhà ngồi ăn chung một chỗ.

Chủ nhà quan tâm biết anh thích ăn trái cây màu đỏ, ngay hôm qua trước khi về nhà đã đi một chuyến tới tiệm trái cây, mạnh mẽ vung tay: mua Ô mai, quả anh đào, nho, sơn tra, dưa hấu, hồng đề, dâu đỏ, bưởi hồng, lựu,… càng quét hết những quả màu đỏ một cách sạch sẽ, tất cả đều mua hết về nhà!

Cho nên buổi sáng hôm nay, Tô Li ăn bánh bao nhỏ, mà William XVIII lại thấy rất mỹ mãn với các chủng loại nước hoa quả này.

Sau khi ăn sáng, Thân Vương điện hạ lại chịu khó lấy quần áo trong máy giặt ra phơi nắng.

Hôm nay ánh nắng vô cùng tốt, Tô Li thấy ông xã mình không cẩn thận bị phơi nắng nhưng lại không có phản ứng gì, liền hỏi anh: “Tộc Ma cà rồng các anh có sợ ánh nắng không?”

William XVIII lập tức ưỡn thẳng sống lưng trả lời: “Dù sao chủ yếu là anh không sợ, nhưng mà chỉ rám đen không dễ nhìn thôi, sẽ giảm xuống độ đẹp của gương mặt hoàng kim này thôi.”

Tô Li: “…”

Cô ở một bên giúp anh phơi quần áo, một bên mặt không thay đổi lén nhìn Thân Vương điện hạ đang ôm lấy quần áo phía sau trong tối, chết sống cũng không chịu phơi ngoài nắng.

Trắng như vậy, đẹp như vậy mà còn không chịu lại sợ xấu.