Chương 3

Bận rộn mãi đến mùng 2, một đống họ hàng tiến vào nhà

Chó ngốc đụng lung tung trong chuồng, thi thoảng sủa vài tiếng.

Vừa xuống xe, một người phụ nữ mặc áo lông chồn kéo con gái của mình đến trước mặt tôi và Vu Vi Đông.

“Nha Nha, chào mọi người, chúc tết anh trai chị dâu, chị dâu con có tiền sẽ bao lì xì lớn.

Vu Vi Đông thích sĩ diện, nhanh chóng bước lên khách sáo.

“Em gái trong nhà, không cần phải chúc tết chị dâu cũng sẽ cho.”

Sau đó hắn nháy mắt với tôi.

Hai con mắt của Nha Nha sáng rỡ lên nhìn tôi, giống như một ngôi sao nhỏ lấp lóe.

Âm thanh ngọt ngào mềm mạo: “Chị dâu, chúc mừng năm mới!”

Tôi móc trong túi ra hai tờ đỏ mới cóng đưa cho nó.

"Nha Nha, chúc mừng năm mới."

Nha Nha nhận tiền sắc mặt chợt thay đổi, ghét bỏ nói: “Chỉ cho có 200 à? Mẹ nói chị có rất nhiều tiền mà, thật là keo kiệt!”

Mí mắt tôi nảy lên một cái.

Cho nên sự đáng yêu vừa rồi đều là giả vờ.

Không biết họ hàng này thân thiết được bao nhiêu mà muốn chiếm món hời của tôi?

Mí mắt ta nhảy một cái.

Mắt tôi khẽ cong, đưa tay về phía nó: “Nha Nha chê ít à, vậy em đưa lại cho chị, chị lì xì bao nhiều hơn!”

“Được, được.”

Nha Nha vui vẻ đặt 200 vào tay tôi, nhìn tôi chằm chằm.

Tôi nắm chặt tiền, sải bước đến chiếc l*иg chó bên cạnh ném vào.

Sau đó quay đầu cười với Nha Nha: “Chê ít à, vậy chị cho chó cũng không cho em.”

Nha Nha ngồi bệt xuống đất òa khóc.

Gương mặt Vu Vi Đông đỏ như tôm luộc, vội vàng móc trong túi ra mấy tờ tiền đưa đến.

Thật là sống oan loại! (Đoạn này mình chưa xem raw lại nên ko chưa chỉnh đc.)

Tôi bước đến, giật lấy: “Tiền của tôi, anh đừng nghĩ đến chuyện phung phí một phần.”

Nữ sĩ áo lông chồn toang muốn cãi nhau với tôi, chợt bị một phụ nữ khác giữ lại: “Đừng có mà chọc đến cô ta, nghe bảo cô ấy đã nhốt con trai của thằng lớn vào chuồng chó, dọa bọn họ chưa kịp ăn tết đã bỏ chạy.”

A, tin này truyền đi cũng nhanh thật.

Tôi quay người vào phòng, qua lớp kính cửa sổ lại trông thấy nữ sĩ áo lông chồng thò tay vào chuồng chó lấy 200.

A, thật sự là cởϊ qυầи đánh lão hổ, một không muốn mặt, hai không muốn sống.Trên bàn cơm mọi người trò chuyện rôm rả, nói nấy mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, khi tôi nghe được lại hơi ngạc nhiên.

Nghe thử thì có gì đó sai sai

“Đúng đó, hai đứa nó cũng không sinh được con, còn ra vẻ người thành phố gì chứ!”

“Kiếm nhiều tiền như vậy cũng không biết xài làm sao. Một đứa con cũng không có thì biết tiêu vào chỗ nào, nuôi con mèo nhép lại con như con.”