Chương 4

Hiểu rồi, bọn họ đang nói về tôi.

Nữ sĩ mặc áo lông chồn trợn mắt hùng hổ nói: “Tôi nói này, không có con không xứng được về nhà ăn tết!.”

Tôi gắp một đũa măng mình thích nhất nói: “Tôi nói nói này, mặc áo lông chồn giả không xứng ăn tết.”

Sắc mặt nữ sĩ mặc áo lông chồn thay đổi ngay lập tức, nói: “Cô nói lảm nhảm cái gì vậy, áo lông chồn này là do ông xã mua với giá 8000! Có phải không ông xã?”

Chồng cô ta mặy đỏ tía tai, trong chốc lát không kịp phản ứng: “Hả? Làm sao?”

Nữ sĩ mặc áo lông chồn tra hỏi: “Em hỏi cái áo này anh mua bao nhiêu tiền.”

Chồng cô ta đã uống hơi say, híp mắt suy nghĩ: “Tám trăm… Không phải, tám ngàn.. Rồi sao nữa.”

Chồng cô ta chột dạ, tranh thủ gắp thức ăn: “Mau ăn đi, cái này ăn ngon.”

Bị vạch trần là mặc hàng giả ở trước mặt mọi người, nữ sĩ áo lông chồn hận không thể kiếm được cái lỗ nào để chui vào.

“Hay lắm! Vu Hâm Lỗi, ông dám lừa bà đây. Thật sự ăn gan hùm rồi à.”

“Tiền thưởng tết đâu mất hết rồi? Còn không mau lấy ra đây.

Tôi vui vẻ uống đồ uống.

Vì để giảm bớt cảm giác xấu hổ bèn trách móc chồng trước mặt mọi người cũng là một phương pháp hay, vừa học xong!

Mẹ chồng trừng mắt nhìn tôi một chút, cùng con dâu cháu trai trách móc : “Cô cũng cảm thấy vợ thằng hai nói đúng, phụ nữ không sinh con thì cuộc đời này không không được viên mãn. Nhìn cô này, nuôi được hai đứa con trai bây giờ chỉ ngồi hưởng phúc thôi.”

Con dâu cháu trai nhìn tôi khinh bỉ cười một tiếng: “Đúng đó, không sinh con khi già không ai hầu hạ!”

Tôi nhìn mẹ chồng: “Mẹ có hai người con trai sao không thấy cuộc đời mẹ viên mãn vậy, không phải mẹ cũng mẹ thường la khổ sở này nọ à?”

“Mẹ, không phải mẹ còn nói cháu trai nàng dâu là đồ phá của, toàn giúp đỡ em trai mình, có thứ gì tốt đều mang sang nhà mẹ đẻ sao?”

Cháu trai nàng dâu trừng mắt nhìn mẹ chồng tôi một cái rồi không quan tâm đến bà nữa.

Đâu phải tôi nói dối, chuyện này hôm qua mẹ chồng đã tự mình kể cho tôi nghe.

Sắc mặt mẹ chồng lúc đỏ lúc trắng.

Không yên tĩnh được bao lâu, bà lại tám chuyện nhà cùng cháu trai: “Tiểu Hâm à, con đã sinh hai đứa con trai rồi đúng không, chúng đều đã tiểu học hết rồi nhỉ.”

“Vâng, sắp sang cấp 2!”

Phùng Hâm uống rượu nhiều bắt đầu muốn nói bậy bạ, liếc nhìn tôi cười đểu.

“Cô nói đúng, sinh hai đứa con thì chuyện gì cũng dễ dàng thương lượng.”

Mục đích của bữa cơm này là khiến cho tôi ngột ngạt đúng không?

Tôi không kiên nể ai mắng lại: “Thương lượng cái quái gì? Thương lượng chờ anh già thì thằng lớn hay thằng nhỏ sẽ rút ống thở à?”

Phùng Hâm đập vỡ chén rượu ngay lập tức.

“Nói cái gì thế? Mụ đàn bà này ăn nói như vậy à?

“Vu Vi Đông, vợ của chú mày có chuyện gì vậy? Gần sang năm mới mà còn gây chuyện.”

Nếu không phải bọn họ cứ cạnh khóe trươac mặt tôi thì tôi sẽ gây sự chắc?

Vu Vi Đông ung dung, chậm rãi đúng dậy, tức giận nhìn tôi: “Vệ Mộng, sao cô nói chuyện chanh chua như vậy, mau xin lỗi anh họ ngay!”

Những người họ hàng này nói uyên thuyên trước hồi lâu, có lý nào Vu Vi Đông lại nghe không hiểu chứ?

Gặp tình huống này không ngăn cản mà còn dung túng.

Hay là nói, hoặc là hắn cảm thấy tôi cũng sẽ yên lặng chịu đựng hoặc là nên nghe lời khuyên ngoan ngoãn sinh con?

Bây giờ lại vì cái gọi là sĩ diện trước mặt mọi người mà chỉ trích tôi.

Thật sự thất vọng.

“Làm phản à, một người đàn bà gây nên sóng gió.”

“Không phải chỉ có mấy đồng tiền bẩn sao, có gì hơn người chứ. Vào trong thôn ở rồi mà còn vênh váo cái gì?”

“Đúng, đúng vậy đó, một tháng kiếm được mấy vạn. Ai biết tiền đó có sạch không?”

Những người họ hàng còn nói uyên thuyên không ngừng, trong khi đến rắm Vu Vi Đông còn không dám thả một cái.

Sao tôi lại mắt mù đến như vậy!

Nhà là tôi bỏ tiền sửa, rượu thức ăn bọn hắn ăn đều do tôi bỏ tiền mua.

Cái này là tôi dùng tiền của mình rước tội vào người à, dựa vào đâu?

Tôi nổi giận, lật ngược bàn tiệc.

Bát đĩa rơi xuống loảng xoảng, chai rượu vỡ nát, trong nhà vô cùng xộn lộn