Chươngter 13

Vương Nguyên vì đại nghiệp chóng thành, sáng sớm sáu giờ phải rời khỏi cửa chạy đến trường.

Vốn hôm nay không phải lên lớp, chẳng qua buổi sáng có một màn diễn thuyết cực kỳ trọng đại đối với học sinh, Phàn Vân cũng có mặt trong đó. Có điều y chỉ lon ton chạy tới cửa hội trường đã bị một cú điện thoại gọi giật lại.

"Không điều tra Phàn Vân nữa? Vì sao?" Mẹ bà cái tổng bộ, coi y là chó muốn thả đâu thì thả hả?

Jour nói thêm vài câu, đại khái là dĩ hòa vi quý, nhưng sắc mặt Vương Nguyên vẫn rất đen, bạn học đi ngang qua trào phúng mấy câu liền bị y trừng lại: ". . ."

Trước giờ bọn họ trêu chọc y nhiều, nhưng chưa từng biết vị này xù lông lại đáng sợ như vậy. Bọn họ dẫu sao cũng chỉ là thiếu niên mới lớn, rụt cổ chạy vào hội trường, thầm nghĩ phải tìm nữ thần nhìn rửa mắt sẵn tiện làm lễ tẩy trần.

Vương Nguyên vốn tưởng tổng bộ sẽ giao cho mình nhiệm vụ khác, nào ngờ y ép hỏi một hồi, Jour vẫn nằng nặc nói là tạm thời án binh bất động.

Tức là nghỉ phép vô thời hạn á?

Đối với người làm công ăn lương mà nói, chuyện này đúng là cực phẩm nhân gian, nhưng với kẻ nghề nghiệp bấp bênh lại thường xuyên mạo hiểm như y, đây rành rành là cắt giảm biên chế, đuổi khỏi hợp đồng.

"Này, thương lượng chút đi, anh chia cho tôi một nửa việc anh đang làm để tôi có cái phụng bồi quốc gia chứ hả? Anh không thể để tôi trở thành đứa vô dụng ăn bám tổ chức như vậy."

Jour trầm mặc một lúc lâu, nói: "Vậy tôi sẽ đưa cậu đến bên cạnh Julias tiếp tục giả làʍ t̠ìиɦ nhân của hắn."

Vương Nguyên: ". . .Vẫn là để tôi làm một đứa vô dụng đi."

Y nhàm chán gãi má, nhét di động vào túi, đút tay muốn tìm chỗ ăn uống. Khóe mắt liếc mắt một nhóm cảnh sát nghiêm nghị đi vào khuôn viên trường, mí mắt Vương Nguyên lập tức nhảy nhảy, y cong mông quẹo một cái lượn theo.

Người xung quanh: ". . ."

Vương Nguyên một đường theo cảnh sát tới văn phòng giáo viên mới biết, Phàn Vân bị gọi lên đây.

"Chúng tôi cần xác nhận một lần cuối. Cô Phàn, xin cô hãy cho chúng tôi biết rốt cuộc ba cô đang ở đâu." Nam cảnh sát nặng nề nhìn thiếu nữ đối diện, vành mắt thâm đen, râu cằm lún phún - hiển nhiên là bị vụ án mất tích mấy ngày nay hành hạ. Phàn Vân im lặng nhìn hắn, như cũ trả lời: "Tôi không biết."

Nam cảnh sát có lẽ đã bị câu này dằn vặt không ít đêm, cũng không nóng nảy, lấy trong túi một tấm hình đặt lên bàn: "Như vậy người này cô biết chứ?"

Phàn Vân rũ mắt, nhìn người đàn ông trung niên trong hình, lãnh đạm nói: "Không biết."

"Ông ta chính là ba cô."

"Không phải."

Cảnh sát nọ mỉm cười, rút túi hồ sơ đặt lên bàn: "Cô nói ngôi nhà cô ở, tài sản cô sở hữu đều được chuyển từ một vị mạnh thường quân hảo tâm có ý nuôi cô đến đại học vì ưa chuộng nhân tài. Nhưng theo chúng tôi điều tra được, người này không hề là mạnh thường quân gì, ông ta chỉ đơn giản là bù đắp cho con gái mình những thiếu sót trước kia, chuộc lại lỗi lầm-. . ."

"Tôi không phải là con gái ông ta, nếu không tin các người có thể làm chứng nhận DNA." Phàn Vân bình tĩnh làm cho ý tưởng trong lòng cảnh sát lung lay một chút. Bọn họ âm thầm nhíu mày, cuối cùng vẫn là thuận theo ý dân mang sợi tóc của Phàn Vân về đồn.

Vương Nguyên so với cảnh sát cũng hiếu kỳ không kém. Trong tư liệu y nhận được đã xác định cô ta chính là con ruột của Phàn Đông, trước giờ thông tin tổng bộ truyền xuống đều chưa từng sai lệch. Nhưng khi Phàn Vân đề nghị tiến hành giám định huyết thống, cô ta lại chẳng có chút gì gọi là do dự, sự kiên định của đối phương rốt cuộc là từ đâu mà có? Hay vốn dĩ cô ta và Phàn Đông không hề có quan hệ máu mủ?

Phàn Vân được thả về hội trường, điềm nhiên mang theo cặp sách rời đi. Khi cô ta đi ngang qua góc chết hành lang, đột nhiên rẽ vào trong nhìn chằm chằm người đang đứng đó – Vương Nguyên: ". . ."

Phàn Vân: "Nhìn đủ chưa?"

". . .Đủ rồi."

Phàn Vân đánh giá y một lúc, lắc đầu: "Muốn theo đuổi tôi không nhất thiết phải dùng cách này, nhưng xét thấy cậu có thành ý, hôm nay tôi mời cơm cậu vậy."

Vương Nguyên không kịp đề phòng thụ sủng nhược kinh: "???"

"Tôi sẽ không ghét bỏ cậu là Omega, mọi thứ trên đời đều là bình đẳng."

". . ." Khi cô nói câu đó, nếu giả vờ giấu ánh mắt giễu cợt vào thì sẽ càng đáng tin.

Vương Nguyên quang minh chính đại theo Phàn Vân về nhà, cô gái này nhất quyết không chịu ăn cơm ngoài, Vương Nguyên bày tỏ thái độ nữ thần làm gì ăn cũng tốt, giơ tay ủng hộ vô điều kiện.

Trong lúc đợi nữ thần làm cơm, y rất ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, dẫu sao cũng là lần đầu tiên đến nhà bạn học chơi, tốt xấu gì cũng phải tỏ ra an phận một chút. . . Vương Nguyên chồm người đứng dậy, vẻ mặt ước ao nhìn TV láng coóng mới toanh, sâu sắc cảm khái: "Đồ nhà cậu thật là xịn nha, xem cái TV này, còn có máy phát nhạc tự động kia. Chà chà, không ngờ nhà cậu còn có camera siêu nhỏ gắn trên cửa, là để phòng trộm sao? Thật là tuyệt vời. . ."

Không biết là do Phàn Vân chẳng quan tâm đến y hay là vẻ mặt nhà quê lên thành phố của y diễn lố quá mức, cô ta không nói năng nửa lời, chỉ có tiếng đảo đồ ăn xào xạo trong bếp. Vương Nguyên mê mẩn cầm một cái remote điều khiển, thật ra vào thời đại này đại đa số con người đều chọn bàn điều khiển tự động, chỉ cần hô khẩu hiệu thì có thể sai sử điện tử hoạt động. Bởi vậy tại một chỗ sang trọng thượng lưu như vậy mà nhìn thấy một cái remote kiểu cũ, y không khỏi "hiếu kỳ" quan sát, thử bấm mấy cái nút.

"Đây là nút cửa sổ? Đây là nút rèm?" Y vừa bấm vừa chú ý đến sự thay đổi trong căn nhà, nhìn thấy cửa sổ đúng là khép lại thật, thích ý đứng dậy đi ra cửa: "Này chắc chắn là cửa cổng!"

Cửa cổng lại chẳng hề nhúc nhích.

"Không phải?" Y lẩm bẩm, tò mò quay đầu nhìn xung quanh, tầm mắt chạm tới chuồng thú cưng đang từ từ mở ra, lập tức lóe sáng.

Ánh sáng ban ngày hôm nay không tốt lắm, hoặc có lẽ là do nghiệp chướng trên nóc nhà nhiều quá che mất thái dương, Vương Nguyên chỉ trông thấy một vật hình người nằm bất động bên trong, hai mắt mở to nhìn y đầy kinh hãi.

Bộp!

Y đảo mắt liếc về phía sau, dư quang trông thấy Phàn Vân cầm theo gậy bóng chày đập vào đầu mình. Mặc cho sau gáy đau đến muốn tè, y cũng phải làm tròn chức nghiệp diễn viên mà giả vờ ngã xuống, trước khi hôn mê còn không quên chất vấn Phàn Vân: "Tôi tưởng cô đang xào thịt khô ớt chuông?"

Phàn Vân: ". . .Có máy tự động xào."

Vương Nguyên: "Hèn gì lâu như vậy chưa xào xong." Đại khái máy đã hư.

Phàn Vân: ". . ."

Cô ta cúi đầu nhìn kẻ đang bị trói trong chuồng thứ cưng, giơ một ngón tay ra hiệu im lặng.

"Xác" Vương Nguyên được kéo vào hầm ngầm, xung quanh còn có ba tầng bảo hộ, phân biệt là dùng máu, dấu vân tay và con ngươi để đủ quyền hạn bước vào. Vương Nguyên mềm nhũn bị Phàn Vân lôi xềnh xệch dưới đất, thật ra sức của cô ta khá lớn, y một kẻ nặng hơn sáu mươi kí cao hơn một mét tám bị cô ta kéo đi một cách không hề khó khăn. Vương Nguyên nhắm mắt nghĩ thầm, nếu mà bọn con trai ở trường trông thấy nữ thần của bọn họ tay không xử lí một kẻ không khác họ là bao, liệu có sốc đến cong luôn không nhỉ?

Y rất nhanh bị ném vào trong góc, chung với một đống chai nhựa vỏ lon. Vương Nguyên cả đời lăn qua bùn, lộn qua phân chim, cũng từng ngủ ở bãi rác, nằm chung với đống xác chết ngủ qua ngày tháng, lại chưa bao giờ nghĩ rằng giá trị của mình ngang ngửa một mớ đồng nát. Y vừa bần thần cảm khái thế sự vô thường, vừa dỏng tai nghe ngóng tình hình, nghe được âm thanh cùm cụp tiếng khóa cửa, vô sự.

Vương Nguyên hé mắt, trong hầm tối om, y lặng lẽ dùng thiết bị quét tín hiệu điều tra một chút, trong này không có camera. Đại khái Phàn Vân cho rằng Vương Nguyên chỉ là một tên nam sinh trói gà không chặt còn bày đặt đỏm dáng đòi cưa cẩm cô ta – lại xui xẻo trông thấy thứ không nên thấy, cho nên vứt y ở đây đợi thời cơ gϊếŧ người diệt khẩu.

Y bật người dậy.

Nói chỗ này như vựa đồng nát là còn quá nhân từ, đây cơ bản là một bãi tha ma các loại đồ hộp. Có vỏ cá hộp, thịt hộp, có vỏ sữa giấy cùng với một số thực phẩm dinh dưỡng có độ no cao, nhìn tình hình chung quanh, giống như là có ai đó đã từng ở một thời gian dài ở chỗ này và dùng đồ hộp sống sót.

Rất may mắn y không nhìn thấy xương cốt của ai.

Vương Nguyên nhướng mày nhìn đồ hộp lăn lóc dưới sàn, tùy tiện tìm một cái lên nhìn.

Năm 20xx. Y nhíu mày, thứ này đã có từ gần hai mươi năm trước. Vương Nguyên tự nhận đọc sách ít, kiến thức đối với đồ ăn lại không thiếu, nhưng những thứ này y chưa từng nhìn thấy qua, chữ bên trên cũng đã bị trầy xước hết. Y cố căng mắt đọc văn bản còn sót lại, phát hiện vốn ngoại ngữ của mình bằng 0: ". . ."

Trời đã sinh Vương Nguyên sao còn sinh ngoại ngữ.

Vương Nguyên oán hận tuổi thơ tàn khốc không được cho học hành tử tế, cong đuôi đoán mò, rốt cuộc đoán ra được xuất xứ của thứ này, mày càng nhíu chặt.

Năm đó đất nước phát triển đồ hộp nhất – chính là M quốc, quốc nội thời kỳ ấy không hề phát triển được thứ này, tức là số đồ hộp có mặt tại đây đều từ nước ngoài nhập vào. Giữa những năm mà nạn đói là một thiên họa hoành hành từ nam ra bắc nọ, kẻ có thể ăn được đồ hộp đều đếm được trên đầu ngón tay.

Y lại chưa từng nghe qua Phàn gia.

Đúng lúc này, thiết bị truyền tin giấu trong tóc khẽ rung rung.

Phàn Vân chắc chắn không thể tưởng tượng được kẻ tầm thường này lại ẩn giấu biệt chiêu, chỉ lấy di động của Vương Nguyên đi. Trong nháy mắt thiết bị truyền tin rung lên, Vương Nguyên lấy nó xuống, ánh sáng nhàn nhạt từ đó truyền ra nhanh như chớp lướt qua bức tường trước mặt y, hiển thị những đường nét không rõ ràng.

Vương Nguyên sững sờ một chút, ấn nút nghe, đầu bên kia trầm mặc, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp bình tĩnh truyền qua.

[Anh đi đâu?]

"Cúp học nha, đi tản bộ, kết bạn." Vương Nguyên nháy mắt mấy cái, mới xa cách có vài giờ, nhớ?

[Tản bộ tận ngoại thành? Kết bạn với nữ thần cấp khoa?]

". . .Nghe giọng chú mày anh có ảo giác anh là thiếu niên ngỗ nghịch." Vương Nguyên chột dạ nói.

[Phải không?]

". . ." Y nhìn thiết bị truyền tin, định một lần nữa giấu vào tóc. Không thể câu thông với thằng oắt này! Cái thái độ mẹ chồng kia là gì? A?

[Đừng tắt.]

". . .Có rắm mau xì."

[. . .Cho tôi tọa độ của anh.]

Thằng nhãi nói rất lưu loát, lại bị âm thanh lành lạnh của Vương Nguyên đánh gãy: "Chú mày quên là anh ngu địa lý hả? Trước kia môn địa lý của anh là thầy trừ tà dạy! Nói chung hiện giờ anh cũng không biết mình ở chỗ nào, nhưng chú mày không cần lo cho anh, anh tự có cách giải quyết."

[Cách giải quyết là chờ người ta mở cửa rồi mang mình lên thớt làm thịt hả?]

Vương Nguyên cáu rồi: "Chú mày học đâu ra cái thói đơm đặt như thế?"

[Anh.]

". . ." Không phản bác được. Vương Nguyên hít sâu: "Tóm lại, trước đêm nay anh sẽ trở về khách sạn, chú mày yên ổn ngồi đó tắm rửa nghiêng mình chờ anh về đi!"

Bên ngoài tòa nhà, Vương Tuấn Khải đứng trước quán cà phê hôm nay, nhìn chằm chằm thiếu nữ leo lên xe taxi đi mất, chầm chậm băng qua đường.

Nó ỷ vào lợi thế chính mình nhỏ nhắn, trèo một mạch vào trong, chẳng quản có camera trông thấy mình hay không, ngang nhiên sừng sững mò lối vào nhà.

Nó dĩ nhiên là trông thấy người đang nằm trong chuồng thú cưng, nhưng lại không nhìn đến, đối phương bị nhốt trong đó không biết đã bao nhiêu ngày, lại không ú ớ nửa lời, tám phần mười là bị cắt lưỡi mất rồi, không sợ kêu người lại đây.

Vương Tuấn Khải dùng 72 phép biến hóa phá khóa cửa nhà không thành, chọn cách chọc thủng từ bên trên. May mắn cửa sổ áp mái là bằng thủy tinh, không có song cửa, nó cạy vài lần liền nứt ra một đường, vỡ tan.

Vương Tuấn Khải nhảy vào phòng ngủ của Phàn Vân, chóp mũi bị một mùi hương nồng nặc huân tới choáng váng. Nó nhíu mày nhìn về góc giường, nơi có một con búp bê to bằng người trưởng thành đang nằm yên lặng ở đó, trên người đầy vết đâm thọc, rõ ràng đã được phun nước hoa thơm ngát, lại không cách nào che giấu huyết tinh tanh nồng hôi thối.

End Chapter 13